Nhưng không cần ta nói ra, Nốt ruồi đen lớn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, trên gương mặt khô khan như bánh nướng của hắn ta nở nụ cười gượng gạo:
“Quá trọng tình nghĩa, có cái tốt, cũng có cái không tốt.”
Đúng vậy, tráng hán chính là người quá trọng tình nghĩa.
Ta nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, có phần ngại ngùng...đây giống như là không công mà hưởng lộc vậy, suy cho cùng đây cũng là tâm huyết cả đời của người trong Bài Độ Môn.
Nhưng sau khi Nốt ruồi đen lớn hiểu rõ ngọn nguồn sự việc thì lại xua tay, bảo ta cứ yên tâm mà nhận lấy...mang theo một phần sức lực của tráng hán giúp gã báo thù.
Trình Tinh Hà thì lại cao hứng hẳn lên:
“Khỏi phải nói Thất Tinh, lần này ngươi lại có thu hoạch rồi, đó lại còn là bàn tay trừ tà nữa, hơn nữa nhìn mức độ…”
Nốt ruồi đen lớn cắt ngang lời Trình Tinh Hà nói:
“Tầng chín.”
Thật đúng là đạt tới đỉnh cao.
Nhưng đúng vào lúc này, Ách Ba Lan yếu ớt lên tiếng:
“Ca, còn có chuyện này nữa...lạc đà của chúng ta không còn nữa, chúng ta trở về thế nào đây?”
Mấy người bọn ta nhất thời như bị tạt một gáo nước lạnh vậy...trong lúc đắm chìm trong niềm vui sướng sau khi thoát khỏi tai kiếp thì lại quên mất chuyện quan trọng này.
Trình Tinh Hà nhào tới cửa động ngay tức khắc, hắn bảo ta đào động lên cứu lấy lạc đà, nói rằng lạc đà vô tội, vàng trên người lạc đà càng vô tội hơn.
Ách Ba Lan thẳng thừng vỗ đùi:
“Chẳng lẽ đi một chuyến này lại uổng công rồi sao?”
Không chỉ uổng công chạy đi...lòng ta chùng xuống hẳn, sa mạc rộng lớn như thế này, bọn ta phải đi ra ngoài bằng cách nào đây?
Trình Tinh Hà nằm thẳng xuống, hắn nói rằng không có nước, cũng không có lương khô, hoàn toàn không thể sống tiếp được bao lâu nữa, chi bằng nằm tại chỗ chờ chết thì hơn.
Bạch Hoắc Hương tức giận đá hắn, nói hắn là một tên quỷ lười biếng.
Trình Tinh Hà trở mình lại, nói rằng quỷ lười biếng cũng mạnh hơn là quỷ kiệt sức.
Ta bò lên chỗ cao, nhìn thoáng qua cồn cát ở xung quanh một lúc rồi lại thở dài một hơi:
“Đứng dậy đi, chúng ta không chết được đâu.”
Trình Tinh Hà sửng sốt, lẩm bẩm bò dậy
“Vì sao?”
Ta lên tiếng đáp lại
“Cồn cát thành đai ngọc, khóa đóng là chết, khóa mở là sống, mà khóa của đai ngọc này vẫn chưa khép lại là khóa mở, các ngươi nhìn về hướng kia xem, chắc chắn sẽ có cơ hội sống sót.”
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan biết được bản lĩnh của hắn, cho nên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí kia, nhưng Nốt ruồi đen lớn lại không cho là đúng, hắn ta lên tiếng phản bác lại:
“Thật sự có thể nhìn ra được sao?”
Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, ngay từ vị trí đai ngọc chưa khép lại kia truyền đến tiếng chuông lạc đà vang lên.
Một đoàn lạc đà đang tiến đến!
Trình Tinh Hà ngay lập tức vui mừng hẳn lên:
“Thất Tinh, ngươi đỉnh thật!
Còn Ách Ba Lan thì cố nhìn xem người đang tiến đến là ai, nàng ta cũng vui mừng đến mức đỏ bừng mặt.
Người đến là tiểu cô nương của cửa tiệm kia.
Tiểu cô nương thúc giục đoàn lạc đà, lúc đi tới nhìn thấy bọn ta vẫn còn sống, nàng ta hết sức vui mừng, nhưng nhìn tới nhìn lui không thấy lão Từ đâu, vẻ mặt nàng ta có chút phức tạp, kìm nén một hồi lâu, nàng ta mới lên tiếng:
“Cái đó…”
Mấy người bọn ta đưa mắt nhìn nhau...bởi vì lúc Khách Nhĩ Ba Thần bám vào trên cơ thể lão Từ, năng lực của hắn đã bị phong bế, cho nên dường như hắn cũng không thể nào khống chế lão Từ từng giờ từng phút được, bọn ta cũng không biết được lúc lão Từ tỉnh táo thì hiểu được mấy phần về thứ kỳ lạ trên người mình.
Nhưng xem ra, người cất giữ tiền cho tiểu cô nương của cửa tiệm thì đúng là lão Từ chân chính rồi.
Lão Từ chân chính dẫn quái vật cát đến làm hại cả nhà của tiểu cô nương, khó khăn lắm mới được tiểu cô nương tha thứ, nhưng lão thì lại không thể gặp được tiểu cô nương nữa rồi.
Ta vẫn còn nhớ lúc lão Từ đang cố gắng để lấy lại ý thức của mình, lão nói sẽ cầu xin ta một việc, nhưng lão vẫn chưa nói ra.
Trước đây người thỉnh thoảng lại khuyên bọn ta rời khỏi sa mạc này, chắc hẳn cũng là lão Từ chân chính nhỉ.
Sau khi tiểu cô nương đã biết được ngọn nguồn của sự việc, nàng ta cố gắng nở một nụ cười, nhưng cố gắng một hồi, nụ cười cũng hết sức thê lương, cứ thế từng giọt nước mắt chảy xuống, theo thói quen nàng ta tựa vào trong lòng Ách Ba Lan.
Biểu cảm trên mặt Ách Ba Lan thoạt nhìn còn khổ sở hơn cả tiểu cô nương.
Ta liền hỏi tiểu cô nương, vì sao nàng ta cũng tới đây?
Lúc này tiểu cô nương mới phản ứng trở lại, tiếp đó đưa cho bọn ta một bức thư.
Bức thư này là do lão Từ viết ra, nét bút xiêu vẹo nguệch ngoạc, đại ý trong thư là nói, lúc trước do lão nhát gan, bỏ lại những kẻ đào vàng kia rồi rời đi một mình, từ đó về sau lão chịu phải nguyền rủa, lúc nào cũng cảm thấy có một người khác bám trên người mình. Hiện tại, tần suất người nọ ra ngoài càng ngày càng thường xuyên, bản thân lão cũng không biết có một vài việc là do bản thân lão làm ra hay là do người nọ làm ra.