Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 880 - Chương 880: Món Nợ Ân Tình

Chương 880: Món Nợ Ân Tình

Lão cũng có một loại dự cảm, lần này đi đến Kim Ngân động, sợ là sẽ phải trả món nợ này, không trở về được nữa. Thế nên, lão đem hết tài sản của mình liệt kê ra danh sách, để lại toàn bộ cho tiểu cô nương...nói là tài sản, thực ra cũng rất đơn giản, ngoài một vài ấm trà tách trà thì không còn gì nữa.

Tiểu cô nương không yên tâm, phát hiện trong nhà lão Từ chỉ có một con lạc đà đã già...lúc ấy con lạc đà già đó bị bệnh, lão Từ không dẫn theo, nghĩ tới sau này sẽ khỏe lại...Tiểu cô nương để con lạc đà này dẫn đầu, nàng ta đi theo sau, không ngờ tới, lại có thể đúng lúc cứu bọn ta ra ngoài. Việc này cũng nhờ có lão Từ.

Trình Tinh Hà thở dài một hơi, lên tiếng nói:

“Nhưng không lấy vàng ra được, chúng ta…”

Bạch Hoắc Hương trợn mắt liếc nhìn hắn, nàng kéo Ách Ba Lan qua, sau đó mở ba lô của Ách Ba Lan ra.

Ta vừa liếc mắt nhìn liền thấy choáng váng ngay lập tức...bên trong ba lô có ba khối vàng đầu chó!

Trình Tinh Hà suýt chút không thở nổi nữa:

“Ngươi nói xem một khối vàng có thể bán đấu giá được 1,3 triệu đô la Mỹ, ba khối thì...chúng ta cộng thêm phí vào sàn nữa!

Trời sinh Ách Ba Lan có thần lực, cõng một vật nặng như vậy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, thấy bọn ta nhìn như vậy nàng ta cũng lộ ra vẻ mặt rất tươi tắn.

“Ngươi bỏ vào lúc nào?”

Bạch Hoắc Hương cũng tỏ ra vẻ mặt rất đắc ý, nghiêng đầu nhìn ta, nhưng thể đang đợi ta khen nàng vậy...thần thái đó, vô cùng giống với một con mèo.

Ta muốn sờ vào đầu của nàng:

“May mà có ngươi….”

Nhưng suy ngẫm lại thấy nam nữ suy cho cùng vẫn khác biệt, cho nên ta lại rụt tay về. Bạch Hoắc Hương xua tay bảo ta không cần phải khách sáo, nhưng bất giác trong ánh mắt nàng vẫn lộ ra một tia thất vọng.

Lúc này gần đến hoàng hôn, mặt trời dần chìm xuống, đỏ rực giống như trứng vịt muối Cao Bưu vậy.

Ta quay đầu lại nhìn về mảnh sa mạc rộng lớn này, rồi lại nhớ đến câu nói sau cùng của Khách Nhĩ Ba Thần...chẳng lẽ ta thật sự có liên quan đến con rồng kia sao? Mà con rồng kia rốt cuộc tại vì sao lại rơi xuống nơi này?

Tiêu Tương thân là Thủy thần, nguyên thân là rồng, con rồng lớn bị cắn nuốt kia...chẳng lẽ cũng là một vị thần nào đó bị phế truất hay sao?

Những việc này, càng dây dưa kéo ra càng nhiều thứ, rốt cuộc nó có quan hệ gì với tứ tướng cục đây?

Nhưng còn chưa nghĩ ra được gì, Nốt ruồi đen lớn bỗng nhiên vỗ vào vai ta:

“Có chuyện này, ta muốn hỏi ngươi một chút.”

“Cái gì?”

“Công Tôn Thống kia nợ ngươi ân tình mà vẫn chưa trả có phải không?”

Chuyện này cũng không riêng gì hắn, những người khác cũng nợ ta rất nhiều ân tình.

Nốt ruồi đen mỉm cười với ý đồ xấu:

“Vậy thì tốt quá.”

Ta nhìn ra hắn có ý gì rồi - hắn muốn tìm Công Tôn Thống, nhưng Công Tôn Thống như Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, hoàn toàn không có manh mối gì để tìm, mà Công Tôn Thống có danh hiệu không nợ ân tình, nếu hắn đã nợ ta thì sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện ở bên cạnh ta.

Chú ý đến ta cũng có thể tìm thấy Công Tôn Thống.

Ta không nhịn được hỏi:

“Công Tôn Thống kia nợ ngươi khoản vay nặng lãi hay là thế nào?”

Nốt ruồi đen lớn cười lạnh rồi nói:

“Có thể còn quan trọng hơn vay nặng lãi, hắn phản bội sư môn, lấy đi thứ rất quan trọng như cửa đưa đò. Không lấy lại thì ta có lỗi với sư môn.”

Trình Tinh Hà nghe vậy, rất tán thành nói:

“Tên kia không riêng gì đi ăn xin mà còn kiêm luôn trộm cắp cơ à? Hắn ăn cắp thứ gì đáng giá vậy?”

Nốt ruồi đen lớn xua tay rồi nói:

“Không thể nói cho người ngoài nghe.”

Trình Tinh Hà vô cùng thất vọng, nhưng vừa nhìn trang phục của nốt ruồi đen lớn, lại nhớ đến cách ăn mặc của Công Tôn Thống, hắn lộ ra biểu cảm rất thoải mái, cảm thấy muốn trộm cũng không trộm được nửa bình giấm, không cần phải quan tâm nữa.

Ta quay đầu nhìn sang, khí vàng bạc bên trong sa mạc vẫn còn nhưng chắc là không dễ dàng đào lên, nhưng thế sự xoay vần, khó mà nói rõ là khi nào thì cái động Kim Ngân kia sẽ lặng lẽ mở rộng cửa và thu hút khách đào vàng tới đây.

Rời khỏi sa mạc, cô gái nhỏ chủ tiệm lưu luyến không rời – nói là mở cửa hàng nhiều năm rồi, số người tốt mà nàng gặp được cũng không nhiều lắm, bọn ta được tính là mấy người trong số đó.

Nhất là đối với Ách Ba Lan, nàng luôn miệng nói chưa từng thấy qua tỷ tỷ nào hợp ý như thế, còn bảo Ách Ba Lan có thời gian nhất định phải đến thăm nàng.

Ách Ba Lan mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Có lẽ hắn sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong trái tim của cô gái nhỏ.

Lúc đi, cô gái nhỏ còn ở trước một nhà trọ vẫy tay tiễn bọn ta đi một đoạn xa, cả người nàng mặc trang phục dân tộc màu đỏ tươi giống như là một nhóm lửa trại được đốt lên trên sa mạc rộng lớn, hình ảnh rất đẹp, nhìn thế nào cũng tràn đầy sức sống.

Bình Luận (0)
Comment