Ách Ba Lan thò đầu ra vẫy tay, lại bị Trình Tinh Hà kéo vào:
“Làm bao nhiêu cát vào rồi này! Hay là ngươi để lại cái đầu đi.”
Cùng nhau ngồi trên xe, nốt ruồi đen lớn cũng chen miệng vào:
“Cô gái mười tám cũng giống như cơm, trái cây tươi nóng hổi, sao mà không ngon cho được - ngươi cứ nghĩ đến lúc chết thì đều giống như sườn dê nướng thôi.”
Không đúng, sao ngươi có thể nói vậy được.
Ách Ba Lan trừng mắt liếc nốt ruồi đen lớn một cái, rồi lại bắt lấy ta:
“Ca, bọn ta phải nhanh chóng giải quyết chuyện Tứ tướng cục, ta không thể chờ thêm một ngày nào nữa.”
Ta không hiểu vì sao lại say xe, cả người đều khó chịu, chỉ muốn nôn, lập tức xua tay bảo hắn về thương lượng với ông cụ Lan nhà mình trước, nếu bọn họ không quấy rối thì dễ giải quyết rồi.
Ách Ba Lan lập tức có chút thất vọng, hiển nhiên là vừa nghĩ tới ông cụ Lan thì lại thất vọng.
Nhưng nhắc tới nhà họ Lan, dường như hắn nhớ ra cái gì đó nên nói:
“Đúng rồi, ca, tỷ tỷ ta rất nhớ ngươi! Mỗi lần liên lạc với ta, đôi ba câu đều hỏi về ngươi.”
Lan Kiến Quốc? Ta chỉ muốn nôn ra túi ni lông:
“Tỷ tỷ ngươi rất nhiệt tình.”
Nhưng Bạch Hoắc Hương ở một bên lại có hứng thú hỏi:
“Ngươi còn có tỷ tỷ à? Trông có đẹp không? Bao nhiêu tuổi rồi? Còn độc thân à?”
Ách Ba Lan nhìn Bạch Hoắc Hương rồi trả lời:
“Tỷ nói vậy giống như bà già làm mai mối ở công viên Cẩm Giang phủ vậy.”
Mặt Bạch Hoắc Hương trầm xuống, Ách Ba Lan vừa sợ bị độc câm lại sợ bị kim đâm nên không nói gì nữa.
Ta dựa vào cửa sổ xe rồi ngủ thiếp đi, mơ màng cảm giác được có người đắp chăn lên người ta, còn có người hâm mộ tặc lưỡi ra tiếng.
Về tới huyện thành, lập tức cảm nhận được chỗ đáng yêu của huyện thành - sa mạc tuy đẹp nhưng không phải là nơi để ở lâu dài.
Nốt ruồi đen lớn cũng định cư ở huyện thành, bày một gian hàng bán tạp chí, còn luôn giả vờ không quen biết bọn ta, nhìn hắn nghèo khổ khó sống thế mà không biết lấy tiền vốn từ đâu ra.
Vừa nhìn thời gian, thời hạn của hội đấu giá sắp đến rồi, bọn ta còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đem những đầu chó vàng kia đi đổi tiền.
Vốn dĩ những chuyện thế này có thể để cho ông chủ tiệm bán đồ cổ hoặc là thầy Cao giúp đỡ, ai ngờ một người thì bị sốt phải nằm viện, một người thì đi dự đám cưới, đều không có ở đây, bọn ta đành lần theo địa chỉ mà ông chủ tiệm bán đồ cổ đưa và mang theo đầu chó vàng đi đổi tiền.
Ông chủ tiệm bán đồ cổ đang ở trong tiệc cưới thổi kèn sôi nổi, nói về độ uy tín ở chỗ đó thì khỏi phải bàn, ở khắp cả huyện thành, chỉ cần nhắc tới tên của hắn thì đã nghe danh mua bán công bằng, để cho ta yên tâm to gan bán.
Kết quả đến nơi nhìn thử thì lại là một con hẻm nhỏ, bên trong chất đống rất nhiều xe đạp phế liệu, xung quanh bán đủ loại lòng gà và massage chân, có những bóng đèn đỏ nhỏ nhấp nháy, nhìn qua có vẻ không phải là mua bán đứng đắn.
Trong ngõ hẻm tối om om, ta gần như còn nghi ngờ mình đi nhầm chỗ, nhìn kỹ một hồi lâu mới nhìn ra một cửa hàng không sáng đèn, trước cửa treo một tấm biển, trên đó viết ba chữ “Tin Nhã Trai”.
Cánh cửa khép hờ, đi vào nhìn, bên trong trên tường dán toàn là báo, cũng không biết đã bao lâu rồi không được quét dọn, khắp nơi đều là tro đen.
Trình Tinh Hà lập tức nhíu mày:
“Trời ạ, chỗ này có thể lấy ra hai mươi lăm triệu sao? Ta thấy lấy ra được một ít tiền âm phủ cũng còn khó, có phải ông chủ tiệm bán đồ cổ đi đồn bậy rồi không?”
Ách Ba Lan cũng cảnh giác nhìn xung quanh, dường như chuẩn bị xung quanh sẽ có mấy tên côn đồ bịt mặt lao ra bất cứ lúc nào.
“Hey..hey..hey...”
Lúc này, một giọng nói khàn khàn từ trong nội đường vang lên:
“Ai vậy?”
Loáng thoáng nhìn ra là một ông già đeo kính đen, nhìn rõ tay ông già kia, ta lập tức kéo Trình Tinh Hà đang định xoay người đi lại - ông già này chắc chắn có tiền.
Tay hắn là tay cầm vàng hiếm thấy.
Người có bàn tay kiểu này đều là người có nhiều tiền. Nhưng loại người này nhìn thì giàu có, còn số mạng thì không chắc sẽ tốt, mặc dù sẽ kiếm được tiền nhưng số tiền này thường làm tiêu cho người khác chứ không tiêu vào người mình.
Ta lập tức cầm đầu chó vàng ra, mời hắn định giá.
Trình Tinh Hà nhìn ta khăng khăng làm theo ý mình, không còn cách nào khác đành ở một bên cằn nhằn, nói là đã từng xem bán đấu giá, cái này đáng giá biết bao nhiêu tiền, ý hắn là sợ ông già này coi bọn ta là gà rồi làm thịt.
Ông già này rất kiêu ngạo, đẩy đầu chó vàng qua, nghiêm mặt nói vậy ngươi đến phòng đấu giá đi, cầm đến chỗ ta làm gì?
Lần này khiến Trình Tinh Hà xù lông nói:
“Bọn ta không có thời gian...”
Ông già bĩu môi, xoay người lập tức đi vào nội đường:
“Ta cũng không có thời gian, mì ăn liền của ta đã pha qua 3 phút mất rồi, các ngươi đi đi, không nhận nữa.”