Người bạn câu cá thấy chuyện này có gì đó bất thường, vội nôn ra thì thấy nửa con thằn lằn béo to...Vốn dĩ nó nằm trên trần nhà phòng bếp, nhưng lúc mở nắp nước sôi nó bị hơi nước bốc lên làm cho nó rơi vào trong nồi, người bạn câu cá kia nôn ra cả mật xanh một trận.
Ông cậu ba vừa nghe hết câu chuyện sắc mặt cũng thay đổi, chỉ lên tiếng bảo người bạn câu cá kia tạm thời đừng ra ngoài.
Người bạn câu cá nghe theo, nhưng sau đó không biết có phải là không tin hay là do quên mất lời dặn, lúc hắn ta lái xe tải chở hàng thì lại bị hàng hóa đè lên người, chỉ còn lại nửa thân thể, giống hệt với nửa thân con thằn lằn mà hắn ta đã cắn vào miệng.
Xem ra trên hội đấu giá này cũng sắp xảy ra việc lớn rồi.
Trình Tinh Hà cũng biết dược điển cố độc vật bỏ vào trong nồi, hắn cau mày cố đè thấp giọng nói:
“Thất Tinh, chuyện này không bình thường.”
“Ta biết, cẩn thận bao nhiêu thì sống thọ được bấy nhiêu.”
Bên trong phủ đệ hoàn toàn được trang hoàng theo phong cách kiểu cũ, có rường cột chạm trổ, khắp mọi nơi đều mang theo vẻ sang trọng, hội trường lớn là một một đỉnh hình bát giác được bao quanh bởi một vòng hành lang, chắc hẳn là vũ đài của gia đình quý tộc thời cổ đại, mọi người đứng trong ngôi đình hình bát giác này, đèn vừa được bật lên, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ cả bốn phương tám hướng, trông vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Người cổ đại thật biết cách hưởng thụ.
Lão đầu sắp xếp cho bọn ta ngồi tại một căn phòng trang nhã, bảo ta đợi một lát, còn ông ta thì phải tìm cấp trên để thương lượng những chuyện tiếp theo đó.
Ta vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên ngửi thấy một làn mùi nước hoa vô cùng nồng nặc bay tới, tiếp đó một bàn tay lành lạnh đặt lên trên bả vai ta
“Ồ, đây không phải là ông chủ Lý của chúng ta đây sao? Dạo này đã phát tài ở đâu thế?”
Giọng nói kia rất chợ búa cũng rất quen thuộc, ta quay đầu lại nhìn, lúc ban đầu còn chưa nhận ra được là ai, người này khắp mặt đều sưng phù, da thịt như sắp nứt ra tới nơi...có phần giống với Trư Bát Giới.
“Ông chủ Lý đây là quý nhân hay quên à.”
Trư Bát Giới cười cười vỗ vào vai ta một cái:
“Bạn học cũ mà cũng không nhận ra sao?”
Lúc này ta mới chợt nhận ra:
“Trương Mạn?”
Trư Bát Giới khẽ cười:
“Haiz, phụ nữ xinh đẹp quá cũng thật sự là một cái tội mà, nhìn xem ánh mắt thẳng tắp của ngươi kìa.”
Cái tội này thực sự không hề có chút liên quan với nàng ta.
Tôi liền chỉ tay vào mặt của nàng ta rồi hỏi:
“Ngươi bị ai đánh à? Người nào đánh thế?”
Ta thật sự muốn tặng cho người đã đánh kia một tấm cờ thi đua.
Vẻ mặt Trương Mạn cứng đơ lại:
“Ngươi có biết nói tiếng người không hả? Ta vừa mới sửa lại...vừa từ Seoul trở về đây.”
Lúc này ta mới hiểu ra:
“Cái thứ đắp trên mặt ngươi...là urê sao?
“Sao ngươi vẫn quê mùa như thế hả?
Sắc mặt Trương Mạn càng chùng xuống:
“Thứ này gọi là axit hyaluronic, thôi bỏ đi, đồ quỷ nghèo như ngươi dù sao cũng chưa từng nghe nói tới đâu.”
Đây đều là nước tiểu thôi thì có khác gì nhau.
Kỳ quái, con hàng này sao lại trở về rồi? À đúng rồi, hai vợ chồng nàng ta và An Gia Dũng đã mua đi bán lại tiểu quỷ, nghe nói buôn bán kiếm được rất nhiều tiền, còn mua được cả biệt thự Tử Dương Sơn.
Giờ đây An Gia Dũng gặp chuyện không may, nàng ta kiếm được nhiều tiền bẩn như thế, sao vẫn còn đứng đây khiêu khích chứ?
Ta híp mắt nhìn tướng mạo của nàng ta, trong nháy mắt ta liền hiểu ra được...con mẹ nó, tuyệt đối đi đến đây để tìm vận may mà.
Cả gương mặt của nàng ta chắc hẳn đã từng động tới dao kéo, mỗi một chỗ trên khuôn mặt đều sưng phồng lên, toàn bộ những chỗ lõm trước đây đã được lấp vào...Nhất là cái mũi, sống mũi tượng trưng cho xà nhà, cánh mũi là nhà kho, giờ đây chiếc mũi thiên thông cao ngất, nhà cửa rộng lớn sáng sủa, hai bên cánh mũi đầy đặn, phòng trạch phát tài sinh lợi, chiếc mũi của nàng ta hiện tại đang hiện lên dáng điệu tỏa sáng, chứng tỏ hiện tại trong túi có tiền, dưới tên có nhà cửa, vận thế đang vượng.
Khuôn mặt đại diện cho vận thế của con người, nếu khuôn mặt đã qua chỉnh sửa, vận thế cũng sẽ sửa lại.
Có thể sẽ có người cho rằng...Nếu lỡ làm ra chuyện trái với lương tâm vậy thì cứ chỉnh sửa lại mặt mũi là được rồi, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm thế được, thứ nhất Trương Mạn cũng giống như chiếc bánh từ trên trời đập vào đầu vậy, sưng thũng chỉ là đúng dịp, thứ hai đây vốn là giả, chung quy lại cũng không thể sưng phồng như vậy được cả đời, một khi đã hết sưng thì những việc xấu nàng ta đã làm, cả vốn lẫn lời đều sẽ quay lại.
Trương Mạn thấy ta híp mắt nhìn nàng ta, thì lại càng cảm thấy bản thân mình tốt đẹp, cất lời nói:
“Haiz, đừng nói là ngươi động lòng với ta rồi đó nha? Có điều ta phải nói trước cho ngươi biết, quạ đen thì mãi cũng chẳng với tới phượng hoàng được. Haiz sao lại không hỏi xem ta dạo gần đây sống như thế nào?”