Lúc này, ta nghe Trương Mạn nói “CMN”:
"Người phụ nữ đó giàu có như vậy sao?"
Sau đó, trong đình tám góc vang lên tiếng búa gõ lanh lảnh, người đấu giá phấn khởi nói:
"Bích Hà mộc pha lê thuộc về cô Cổ với giá 25 triệu, xin chúc mừng!"
Giang Thần vỗ tay với vẻ cụt hứng, quả nhiên hắn chỉ giơ bảng lên cho vui chứ thật sự không thiết tha giành giật bằng được cái ghế đó.
Đại Long Nhãn ngồi bên cạnh Tommy cũng mỉm cười.
"Không hổ danh là nữ nhân của lão đại, quả nhiên có bản lĩnh phi thường!"
"Họ chi ra một số tiền lớn để mua một thứ như vậy, xem ra có thể mua cổ phiếu nhà họ."
Đại Long Nhãn giả vờ như không nghe thấy, vẻ mặt vui vẻ đắc ý, nhưng ta ngay lập tức có thể nhìn ra...kể từ lúc chiếc búa gõ xuống, một luồng tà khí chạy thẳng từ cung Nô Bộc đến ấn đường của nàng, xem ra nàng sắp phải đối mặt với một tai họa.
Luồng tà khí đó có màu đỏ, chắc chắn là tai họa đổ máu.
Cô Cổ này có lông mày rất hẹp, mặc dù trông nàng có vẻ có tương lai xán lạn, nhưng mạng lại không lớn, khả năng chịu đựng lại rất kém, kiểu người này đi vào ban đêm rất dễ gặp ma, bây giờ còn là chủ nhân của chiếc ghế có ma thắt cổ ám, nàng chẳng khác gì đang tự rước họa vào thân.
Ta thuộc tuýp người dũng cảm, luôn muốn giúp đỡ người già, trước nay chưa bao giờ nhắm mắt làm ngơ, nên bây giờ ta đương nhiên không thể trơ mắt nhìn người trước mặt gặp xui xẻo, ta đầu óc nhanh nhạy nên nhanh chóng hiểu ra rằng nếu bây giờ ta nói thứ này không phải thứ gì tốt đẹp, Đại Long Nhãn chắc chắn sẽ không tin, hơn nữa sẽ còn làm loạn cả phòng đấu giá lên, đến lúc đó người ta không cho đấu giá mật quyển nữa thì phiền phức to.
Ta quay lại nói chuyện với Tommy, bảo hắn thuyết phục Đại Long Nhãn.
Vừa mới nghĩ bụng, ta xoay người định đi theo người đang ăn mặc rách rưới kia....bản thân cái bình thần Bát Bảo kia là một tà vật, nếu mang nó theo bên người, tự khắc sẽ có tà khí xuất hiện.
Người đó rất quen thuộc với ngôi nhà này, ta chỉ mới đi theo hắn vài bước, khi hắn rẽ sang một góc thì lại không thấy đâu nữa.
Ta muốn rẽ vào góc đó nhưng lại thấy phía sau góc có hai tên bảo vệ, họ chặn ta lại và bảo với ta rằng nơi này không cho người ngoài vào.
Ta cũng không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, ta hỏi sao người ăn mặc rách rưới đó lại có thể vào được?
Hai tên bảo vệ bốn mắt nhìn nhau, nói rằng hoàn toàn không có ai vào cả, họ nói ta đã nhìn nhầm.
Mắt của ta là mắt có thể kiếm ra tiền đấy, sao có thể nhìn nhầm được chứ, một tên bảo vệ thấy ta đi vào cùng với ông già giám bảo nên hắn có chút kiêng nể ta, lúc này bèn tỏ thái độ bình tĩnh cho ta đi xem camera giám sát.
Ta vừa xem thì đầu óc bỗng tê dại, sao có thể chứ, trong camera không hề có người kì dị đó?
Lẽ nào...hắn không phải người?
Trình Tinh Hà nói quả thật không sai, quả nhiên đã có thứ gì đó ô uế trà trộn vào.
Lúc này, hai tên bảo vệ đột nhiên cúi đầu chào ta.
Ta chưa kịp phản ứng thì đã có một cái tay đặt lên vai:
"Đại sư, ta đã bảo ngươi chờ ta mà, sao ngươi lại chạy lung tung vậy? May mà ta đã tìm ra ngươi, ngươi mau tới đây đi!"
Ông già giám bảo đến và kéo ta vào trong:
“Ta đã nói chuyện với cấp trên, chỉ cần ngươi tìm thấy cái bình thần Bát Bảo đó, hôm nay ngươi muốn mua mật quyển, cho dù nó có giá bao nhiêu, chúng ta cũng sẽ ra giá cho ngươi."
Ta lập tức thấy phấn khởi, nếu thật sự như vậy, ta nhất định phải tìm bằng được cái bình đó.
Ông già đưa ta đến phòng giám sát và cẩn thận chỉ cho ta:
"Ngươi xem."
Trên hình là một chiếc hộp kính, bên trong chính là cái bình thần Bát Bảo đó.
Màn hình giám sát rất rõ, cái bình thần Bát Bảo đó quả thật rất đẹp, dường như có thể hút linh hồn của người ta vào trong đó.
Nhưng khi màn hình giám sát nhấp nháy, hộp kính đó ngay lập tức trống rỗng.
Ta ngẩn người một lúc...với tốc độ như vừa rồi thì không thể là do người bình thường trộm được.
Nó giống như lấy một vật từ xa...ta bỗng nhớ đến Đại Ly Tử trong chuyện thiếu gia nhà giàu mang thai.
Vì vậy, ta quay màn hình lại và nhìn kỹ hơn.
Dường như thứ này cũng có cấp bậc không hề thấp, dựa vào hành khí của một cấp Huyền như ta hoàn toàn không thể nhìn ra được.
Cũng không còn cách nào khác, ta bình tĩnh lại và từ từ vận hành khí của lão Hải lên mắt.
Ta đã dùng nó trong lúc đọc ngạch đồ tập, nhưng vì sử dụng quá nhiều lần trong một thời gian ngắn, ta suýt chút nữa đi tong đôi mắt, bây giờ sau khi đã nghỉ dưỡng và phục hồi lại, ta có thể dùng nó trong một hai giây gì đấy, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Quả nhiên, khi hành khí của Thiên cấp ập vào mắt, ta đã ngay lập tức nhìn rõ, trong camera giám sát quả nhiên có một người ăn mặc rách rưới bước qua, người đó hơi gù lưng, ta không thể thấy chính diện của người đó, lúc này, mắt ta bắt đầu đau nhức dữ dội nên chỉ có thể rút hành khí của Thiên cấp về.