Chỉ là cái tên thôi mà đã có vẻ tây phương như vậy, đại ý chính là mỗi một món đồ trong hội đấu giá hôm nay đều có lai lịch từ trong truyền thuyết.
“Giá khởi điểm là một ngàn hai trăm vạn.”
Mua một băng ghế thôi mà đắt như vậy sao?
“Một ngàn ba trăm vạn!”
Người chủ trì đấu giá thấy bảng số, giọng điệu vô cùng có sức kích động:
“Người có đôi mắt tinh tường ấy chính là Jasmine nữ sĩ!”
Chính là người có hạt ngọc trai to như mắt rồng bên cạnh Tommy sao?
Đúng lúc này, Trình Tinh Hà bỗng nhiên hít vào một tràng khí lạnh.
Ta liếc mắt nhìn hắn, hắn cố đè thấp giọng nói:
“Món đồ này không sạch sẽ...có một nữ nhân nằm bò trên băng ghế còn thè lưỡi ra thật dài.”
Chẳng lẽ là có người từng giẫm lên băng ghế này để treo cổ sao?
Ta lập tức vọng khí nhìn sang băng ghế kia, quả thực thấy được có một cỗ uế khí quấn quanh trên băng ghế, mà trong luồng uế khí màu xanh có pha lẫn màu đen, ngầm giấu đi màu máu...là thứ gì đó cần mạng người.
Ta lại vội đi xem phần giới thiệu trong quyển sổ tàng phẩm, vừa nhìn thì đúng như dự đoán của ta, thì ra đây là một món đồ trong nhà quan to, lúc ban đầu đã tặng cho một danh viện nào đó làm tín vật đính ước, sau đó cưới được danh viện như mong muốn nên đã viết nên một khúc giai thoại.
Soạn nhạc viết nên gì chứ, ta thấy danh viện đã chết trên băng ghế này thì đúng hơn.
“Lão công, người ta thích món đồ đó, người ta cũng là danh viện mà…”
Trương Mạn ở phòng bên cạnh cũng lầm bầm lải nhải một trận:
“Tín vật định ước, lãng mạn biết mấy!
Chồng của nàng ta lại lên tiếng nói một cách chất phác:
“Nhưng đó chỉ là một băng ghế, không đáng đâu…”
Trương Mạn có vẻ không vui, nhưng chú ý tới ta đang nhìn nàng ta, trong lúc nhất thời liền cảm thấy mất mặt nên không nén được tức giận:
“Nữ nhân mà không tiêu tiền, vậy nam nhân kiếm được tiền để cho ai tiêu chứ? Ta muốn nó, ta chỉ muốn có nó!”
Nói xong nàng ta lại bắt đầu vặn vẹo làm nũng, cơ thể mập mạp của nàng ta cứ rung lắc theo.
Hắn ta lại yếu ớt lên tiếng:
“Vậy...vậy ngươi giơ bảng đi…”
Trương Mạn cực kỳ phấn chấn, nàng ta liền giơ cao bảng số của mình.
“Trương nữ sĩ một ngàn bốn trăm vạn!”
Ngươi kiếm được tiền cũng không phải đều tiêu tiền như vậy sao? Đúng thực là tiệm muối bốc cháy...chỉ cháy sạch bao bì.
Tầm mắt của mọi người lúc này đều bị thu hút mà nhìn sang Trương Mạn, giờ phút này trở thành thời khắc huy hoàng trong cuộc đời của Trương Mạn, nàng ta diễu võ dương oai cao hứng vô cùng.
Chỉ là khi ta nhìn sang chồng của Trương Mạn, thấy nét mặt hắn ta hồng hào như thể là sắp gặp được vận may vậy. Mà ngược lại, sắc mặt của Trương Mạn thì lại giảm sưng đi...một khi hết sưng, nàng ta chắc sẽ gặp phải xui xẻo.
Ta lại tiếp tục lật giờ quyển sổ giới thiệu tàng phẩm ra sau, nhìn thoáng qua thì lại không thấy một món đồ sạch sẽ nào, đây chính là tiên cảnh bên trong truyền thuyết đó sao? Hội đấu giá này nghĩ như thế nào vậy chứ, những thứ họ bán ra không phải đều là hung vật sao?
Mà đúng vào lúc này, giọng nói của người chủ trì đấu giá lại kích động hẳn lên:
“Hai ngàn vạn! Không hổ là Giang tiên sinh!”
Hắn ta đang đối chọi lại.
Họ Giang? Ta thoáng chốc liền sững sờ, vội ngẩng đầu lên nhìn xem, CMN, đến lúc này ta mới thấy được, bóng dáng cao to nghiêng người tựa vào trên ghế khách quý kia chính là Giang Thần!
Trình Tinh Hà cũng sững sốt không khôi:
“ĐM, con hàng này sao cũng đến đây rồi?”
Điều này còn cần nói sao...sau khi biết được chuyện mật quyển, ngửi mùi mà theo tới đây.
Không xong rồi, một khi mà con hàng này đã đến đây, khoản tiền to lớn của bọn ta cũng chỉ có thể xem như là vài đồng xu lẻ so với xuất thân của hắn ta...Hắn ta lại có thù với bọn ta, hôm nay xem chừng sẽ không thể nào cho chúng ta trái cây ngon để ăn.
Trình Tinh Hà lại thầm mắng một tiếng “oan gia ngõ hẹp.”
Mật quyển tứ tượng cục nếu thật sự bị hắn ta lấy đi ngay trước mắt mình, thật đúng là không thể nuốt trôi được cơn tức này.
Biện pháp duy nhất lúc này chính là phải mau chóng tìm được cái vò thần tiên kia...nếu là vậy, cho dù có ra cái giá nào cho cái vò đó, thì cũng đều được bên phía lão đầu thanh toán, bọn ta mới có hy vọng lấy được mật quyển.
Ta thản nhiên nhìn lại phía sau, từ dư quang ở khóe mắt, ta thấy người mặc quần áo rách rưới kia chầm chậm đứng dậy, giống như là muốn đi về phía sau.
Ta chợt giật mình, vội bày ra dáng vẻ muốn đi vệ sinh để đi theo qua đó, ta muốn xem thử trên người hắn ta tại vì sao lại có tà khí lớn đến như vậy.