Nhiều người đều nghe thấy, tầm mắt của bọn họ đổ dồn về phía Trương Mạn:
“Đúng rồi, ngươi nói Lý tiên sinh là thầy bói ở thị trấn mà? Tung tin vịt nói xấu người khác, ngươi có thù oán gì với Lý tiên sinh?”
Nét mặt Trương Mạn cứng ngắc, chồng của nàng cũng xấu hổ vô cùng:
“Vợ ta hay nói đùa ấy mà…”
Trương Mạn lên tinh thần, lập tức đập bốp một cái lên vai ta:
“Đúng đấy, sao ngươi xấu thế, vẫn thích nói đùa như ngày nào…”
Ta nhìn nàng với ánh mắt vô tội:
“Chính ngươi nói thế mà, có ai ép ngươi đâu, bao nhiêu người đều nghe thấy ngươi nói, ngươi đâu thể nói mà không làm được.”
Sau đó ta giơ di động lên:
“Hay là ngươi bắt đầu đi, vừa hay ta phát sóng trực tiếp gửi vào trong nhóm chat để các bạn học khác mở mang tầm mắt.”
Mặt Trương Mạn lúc xanh lúc đỏ:
“Lý Bắc Đẩu….ngươi đừng…”
Khuôn mặt sưng phù của nàng tiêu sưng rất nhanh, có lẽ là uống thuốc lợi tiểu gì, đốm đen ẩn hiện trên cung Tật Ách.
Nàng muốn mắng ta, nhưng nàng biết ta không còn giống như xưa rồi, có thể lấy ra một trăm triệu, có thể khiến những nhân vật hiển quý ở đây xu nịnh, chắc chắn ta không phải là Lý Bắc Đẩu ngày xưa nữa, nàng không đoán ra được lai lịch của ta nên không dám mắng chửi.
Đúng lúc này, ta lại nghe thấy loa thông báo:
“Vật phẩm tiếp theo, hũ thần bát bảo trong truyền thuyết.”
“Thật sự có hũ thần bát bảo sao?”
“Ta đến đây vì nó đấy!”
Lời thông báo ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ta nghĩ đến món nợ nhân quả của mình nên cũng đến đình bát giác nhìn xem.
Hũ thần bát bảo được đặt ngay ngắn ở chính giữa đình bát giác.
Ánh đèn xung quanh chiếu vào nó, tỏa ra ánh sáng lung linh, đẹp không sao tả xiết. Quả thực nó mang theo sức hấp dẫn kỳ lạ như trong truyền thuyết, đẹp đẽ đến độ không giống vật phàm.
Bất kỳ ai cũng bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của nó.
Mọi người xung quanh vừa nhìn thấy đồ thật thì không ai thốt ra lời tán tụng, bởi vì bọn họ đang ngẩn ngơ ngắm nhìn nó.
Thậm chí ngay cả Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà cũng nhìn mê mẩn, ta lập tức véo Trình Tinh Hà một cái:
“Ngươi có thấy được cái hũ này có vấn đề gì không?”
Trình Tinh Hà lau nước bọt:
“Ta chỉ thấy nó đáng tiền thôi, nếu bán đi thì có thể không lo ăn không lo mặc suốt mấy đời ấy nhỉ? Nhưng dù là như vậy...”
Dù là như vậy, chỉ cần có được món đồ tốt thế này thì nhất định sẽ không nỡ bán đi!
Suy nghĩ ấy bỗng khiến ta hoảng sợ.
Đúng vậy, ngay cả ta cũng thích cái hũ đó, thích đến mức không thể không cần nó!
Ta vội chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình, thứ này là tà.
Giang Thần đưa lưng về phía ta, ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn tư thế cũng biết được hắn cũng cảm thấy hứng thú với cái hũ này.
Cái hũ ấy giống như một đầm lầy, người nào nhìn nó đều sẽ bị nó hớp hồn.
Ta lập tức di chuyển tầm mắt sang nơi khác, nhìn về phía trước thì lại phát hiện người chủ trì không bình thường.
Một luồng hắc khí từ các nơi xông thẳng lên Thiên Đình, đó là tà khí của người sắp chết.
Mà tà khí có màu đỏ đậm, hắn sắp gặp họa sát thân.
Ta ngớ ra, đang yên đang lành sao lại có thể gặp tai họa nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ...Ta tiếp tục quan sát cung Tài Bạch của hắn thì hiểu ra ngay, ta lập tức đứng dậy, định tiến lên ngăn cản người chủ trì, nhưng chuyện kế tiếp xảy ra quá nhanh.
…
Chỉ thấy đấu giá sư kia bỗng nhiên ôm lấy bình rồi lập tức chạy xuống dưới sân khấu.
Chuyện này làm cho mọi người trong hội trường đều ngơ ngác, lão già kia...Người ta gọi hắn là lão giáo sư Triệu, mắt thấy cái tai hoạ Bát Bảo Thần Đàn này cuối cùng cũng có thể bán đấu giá, vừa mới yên tâm uống một viên thuốc, còn chưa kịp uống nước, vừa thấy tình hình này thì lập tức choáng váng:
“Tiểu Ngô này...”
Người bình thường sẽ phản ứng không kịp, nhưng vệ sĩ xung quanh đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mắt nhìn sáu đướng tai nghe tám hướng, tuy là họ chưa từng thấy chuyện đấu giá sư mang tàng vật đi, nhưng hoàn toàn không quá giật mình mà đồng loạt xông lên, giữ tên đấu giá sư kia lại:
“Ngô lão sư, ngươi đang làm gì thế?”
Mà đấu giá sư kia ôm chặt lấy cái bình, trên trán và mu bàn tay đều nổi lên gân xanh, hiển nhiên không chịu buông tay, gào thét đến nỗi lạc cả giọng nói:
“Cái bình này là của ta...Đây là của ta...Ta không cho ai hết!”
Những vệ sĩ kia không phải kẻ bất tài, lập tức muốn gỡ tay hắn ra để giành lại cái bình nhưng Tiểu Ngô ôm rất chặt, sức lực của các vệ sĩ lại rất khoẻ, chỉ nghe một tiếng “Rắc”, mấy đầu ngón tay của hắn trực tiếp bị bẻ gãy.
Tay gãy ruột xót, cơn đau đớn này không thể nào diễn tả được, nhưng cho dù sắc mặt của đấu giá sư đã trắng bệch như tờ giấy cũng vẫn gắt gao ôm chặt cái bình không chịu buông tay, miệng chỉ nói một câu:
“Đây là của ta...Đây là của ta...”