Ông lão là người làm ăn, biết đọc vị người khác, ông lão nói lời xin lỗi với Giang Thần trước:
“Xin lỗi, quấy rầy nhã hứng của Giang công tử...Ngài tiếp tục ra giá đi!”
Ánh mắt sâu thẳm của Giang Thần tối sầm.
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan cũng thấp thỏm theo, sợ Giang Thần muốn chơi đến cùng, ra giá cao đến mức Lưu Ly Kiều không trả nổi.
Không ngờ Giang Thần lại kìm nén lửa giận đã bùng lên trong đôi mắt phương, vẫn bày ra vẻ không quan tâm hơn thua, hắn nói với giọng điệu thong dong:
“Đã vậy thì thôi, báu vật nên thuộc về người có duyên.”
Ách Ba Lan ngẩn người, nhỏ giọng nói:
“Ca, Giang Thần đổi tính à? Sao lại không kiếm chuyện với chúng ta nữa?”
Dễ hiểu thôi, bởi vì kim chủ của Lưu Ly Kiều có lẽ là người mà đến cả Giang Thần cũng không muốn đắc tội.
Giang Thần là ai, hắn thông minh không kém gì ta, bây giờ hắn còn cố tính nâng giá thì chẳng khác nào cố ý đối đầu với kim chủ của Lưu Ly Kiều.
Mà kim chủ của Lưu Ly Kiều, hoặc là hắn cần dùng người này, hoặc là địa vị cực cao, với một người thông minh như Giang Thần, thay vì liều mạng, không bằng thuận nước đẩy thuyền, nể mặt một lần, tất cả mọi người đều giữ được thể diện.
Nói một cách đơn giản là nể nang nhau để ngày sau dễ bề nói chuyện.
Ta bắt đầu cảm thấy hứng thú với ông chủ của Lưu Ly Kiều, rốt cuộc lai lịch của hắn lớn đến mức nào mới có thể khiến Giang Thần phải nể mặt?
Người chủ trì phiên đấu giá hoàn hồn, lập tức giơ búa lên:
“Nếu vậy, một trăm triệu một trăm nghìn, cuốn sách lụa thuộc về Lý Bắc Đẩu tiên sinh!”
Theo sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy:
“Đây là mức giá cao nhất tối hôm nay nhỉ?”
“Bao nhiêu năm qua chưa từng thấy cách đấu giá nào như thế này!”
“Công tử thế gia đối đầu với công tử thế gia, quá đã! Nhưng mà rốt cuộc Lý Bắc Đẩu là thiếu gia nhà ai, tổ tiên có lai lịch thế nào?”
Không dối gạt ngươi, ta còn muốn biết hơn ngươi đấy.
Bóng lưng Giang Thần vẫn thẳng thắp, hiện rõ phong thái quý tộc.
Có lẽ từ khi sinh ra đến giờ người này chưa từng gặp phải bất kỳ trắc trở nào.
Lần đầu tiên thất bại thảm hại như thế này, không biết trong lòng đã hận đến độ nào rồi, vậy mà vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, tố chất tâm lý cứng cỏi thật.
Ông lão vội đi lên, đích thân cầm lấy cuốn sách lụa đưa cho ta, nhưng với thân phận địa vị của Giang Thần, ông lão tất nhiên cũng phải nể mặt hắn, bèn xoay người nói vài câu ngon ngọt, Giang Thần cũng tỏ ra độ lượng, khung cảnh thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Tiếp đó, ông lão bưng khay tới, còn lau mồ hôi trên trán:
“May quá…may quá…”
Đối với ông lão, một trăm triệu một trăm nghìn này có lẽ là một món hời cực kỳ béo bở.
Ta và Trình Tinh Hà lập tức cầm lấy mật quyển, mở ra xem rồi hoàn toàn yên tâm, cuối cùng cũng lấy lại được rồi.
Ách Ba Lan nhảy cẫng lên vì vui sướng, Trình Tinh Hà thở phào một hơi, đặt mông ngồi phịch xuống ghế:
“Chỉ mong không chết…”
Ta cất mật quyển đi, cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Nhưng đột nhiên, ta suy nghĩ, rốt cuộc mục đích Giang thọt đem mật quyển đi bán đấu giá công khai là gì?
Không thể nào là vì tiền được, nếu mục đích của Giang thọt là tiền thì bán luôn cho Giang Thần là được rồi mà?
Giang thọt xưa nay không hành động theo lẽ thường, khiến người ta muốn đánh gãy nốt cái chân còn lại cho lão, để lấy được mật quyển ta suýt thì toi mạng đấy.
Ách Ba Lan vui vẻ sờ mật quyển mãi:
“Ca, may mà ngươi tìm được cái hũ kia, không thì xong đời!”
Cái hũ ấy...vì cái hũ ấy, Lưu Ly Kiều trả một trăm triệu một trăm nghìn giúp ta, nếu nó mang lại cho bọn họ lợi ích vượt trên mức giá này thì ta không nợ gì cả, nhưng nếu giá trị của cái hũ dưới mức đó, ví dụ như chỉ bán đấu giá được một trăm nghìn thì ta nợ bọn họ nhân quả một trăm triệu, nghĩ thôi đã thấy ớn.
Đương nhiên, không thể có chuyện cái hũ ấy chỉ bán được với giá một trăm nghìn, chỉ mong có thể bán với giá cao.
Có điều, rốt cuộc tại sao nó lại quỷ quái như vậy? Vừa rồi vội quá nên ta không nhìn rõ.
Đột nhiên, nhiều người vây quanh chào hỏi ta, chúc mừng ta mua được món đồ tốt.
Ta biết rõ, những người này cho rằng ta là thiếu gia thần bí nào đó, muốn làm quen với ta.
Trương Mạn sực hoàn hồn, lập tức giãy khỏi tay chồng và bước đến trước mặt ta, ra vẻ uốn éo, nói:
“Ta đã bảo rồi mà, lúc đi học ta đã biết ngươi có tiền đồ xán lạn mà, này, Lý Bắc Đẩu, ngươi xấu lắm nhé, bây giờ thành đạt rồi mà không thèm cho bạn học cũ biết…”
Rồi nàng nói nhỏ:
“Ngươi kiếm tiền đâu ra thế, nể tình bạn bè nhiều năm, mách nước giúp bạn cũ cái nhỉ?”
Ngươi lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Ta cười với nàng:
“Ồ, ngươi không đến ta cũng quên mất, chẳng phải mới nãy ngươi nói nếu ta có thể lấy ra nhiều tiền như vậy thì ngươi sẽ ăn phân ngay trên đường sao? Ngươi tự mình chuẩn bị nguyên liệu hay tìm người khác giúp đỡ thế?”