Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 905 - Chương 905: Lần Đầu Tiên

Chương 905: Lần Đầu Tiên

Trương Mạn đang định cười thì bỗng nhiên nhận ra:

“Không đúng, ngươi lấy đâu ra bốn mươi lăm triệu?”

Những vị khách khác cũng tỏ ra khinh thường, giống như nhìn màn xiếc khỉ kết thúc một cách vô vị, tất cả đều lộ vẻ thất vọng.

Còn nữ nhân viên phục vụ thì căng thẳng, nàng nói nhỏ:

“Lát nữa các ngươi đi theo ta, ta biết lối đi đặc biệt cho nhân viên...”

Cô gái này coi như “nhận ơn một giọt, báo ơn một dòng”.

Bảo vệ nhanh chóng bao vây bọn ta:

“Tiên sinh, ngài gây nhiễu loạn trật tự, bọn ta...”

Giang Thần khoát tay với người chủ trì phiên đấu giá, ra hiệu có thể đập búa.

Mọi người khen ngợi:

“Vì một câu của một tên nhà nghèo mà Giang công tử tăng thêm chín mươi triệu.”

“Thế mà vẫn bình tĩnh như thường, đây mới là quý công tử thật sự, không có trong phim đâu.”

Ta không nghe vào tai những lời còn lại nữa, chỉ nhủ thầm chết tiệt... Lần này rắc rối rồi!

Người chủ trì sắp sửa đập búa, đột nhiên ông lão giám định bảo vật thở hổn hển đi tới:

“Tiểu Ngô, Lý Bắc Đầu tiên sinh này cho dù ra giá bao nhiêu thì cứ trừ vào tài khoản đặc biệt của chúng ta! Dám trì hoãn chuyện của ta Lý đại sư, ta, ta không để yên cho các ngươi đâu!

Hội trường bỗng lặng ngắt như tờ.

Người chủ trì phiên đấu giá được gọi là Tiểu Ngô nghe vậy thì sửng sốt, hắn nhìn về phía ta với ánh mắt khó tin:

“Sư phụ, ý của ngài là...”

Ông lão ấn tay lên ngực, còn phải uống thuốc:

“Ý của ta là, mật quyển chắc chắn thuộc về Lý Bắc Đẩu tiên sinh!”

Hội trường đấu giá mới nãy còn hỗn loạn, chỉ trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn chòng chọc vào ta.

Vẻ khó tin hiếm thấy hiện lên trong đôi mắt phượng của Giang Thần.

Trình Tinh Hà đẩy một bảo vệ bao vây xung quanh ra, chỉnh lại cổ áo của mình, nhếch miệng cười nói:

“Ông lão, chỗ các ngươi quy định nghiêm ngặt, đối đãi với khách quý như thế này thì chúng ta có quyền khiếu nại đúng không?”

Hắn nói xong thì sắc mặt của nhóm bảo vệ xung quanh thay đổi ngay lập tức, ông lão uống thuốc rồi vội đẩy bảo vệ ra, mắng:

“Một đám mắt mù, các ngươi gây sự gì đấy hả, ai các ngươi cũng dám đắc tội…”

Nói rồi ông lão cười làm lành với ta:

“Đúng là đánh nhau vỡ đầu rồi mới nhận ra là người một nhà, ta già cả rồi chạy không nổi, không đuổi kịp, mong đại sư bớt giận.”

Sau đó ông lão nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ.

Một vị khách quen ngồi không yên:

“Triệu lão giáo sư thế mà lại đối đãi với Lý Bắc Đẩu như vậy, chẳng phải giáo sư có tiếng là cương quyết sao?”

“Đúng vậy, lần trước đại công tử của nhà họ Cung quyền thế nhất vùng này đến Lưu Ly Kiều muốn gặp Triệu lão giáo sư, Triệu lão giáo sư không hề lộ mặt, dứt khoát từ chối tiếp đãi đại công tử, rốt cuộc Lý Bắc Đẩu có lai lịch gì lại có thể khiến Triệu lão giáo sư tỏ ra khách sáo với hắn như vậy?”

“Chắc chắn thân phận của hắn còn lớn hơn đại công tử nhà họ Cung...Vừa rồi ai nói hắn là trai bao ở KTV đấy? Không phải là đang hươu nói vượn à? Rõ ràng là thiếu gia con nhà quyền quý!”

Trương Mạn vừa nghe ông lão nói thì trợn tròn hai mắt, miệng mãi không khép lại được như con cá ướp muối, đến khi nghe người ta nói xong thì vẻ mặt bỗng chốc cứng đờ.

“Đúng đấy, ta ở Lưu Ly Kiều nhiều năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu lão giáo sư nồng hậu với ai đó như vậy.”

Ồ, bình thường ông lão giám định bảo vật này lợi hại thế cơ à?

Mấy bảo vệ sợ đến mức vội lùi lại vài bước, mặt người chủ trí tái mét, hùa theo ngay:

“Các ngươi mạo phạm khách quý, bôi đen danh tiếng của Lưu Ly Kiều chúng ta, còn đứng ngây ra đó làm gì? Xin lỗi đi! Quý khách xin hãy yên tâm, chắc chắn sẽ xử lý những con sâu làm rầu nồi canh!”

Vừa rồi nói hăng nhất là ngươi, bây giờ lại phủi sạch mọi trách nhiệm.

Bấy giờ nhóm bảo vệ mới sực hoàn hồn, vội xin lỗi bọn ta, bọn họ sợ mất mật, luôn miệng nói mình có mắt không tròng, cầu xin ta đừng chấp nhặt với bọn họ.

Có mấy người nhát gan thậm chí còn khom lưng, giọng nói run rẩy.

Cô nàng phục vụ cũng nhìn ta với vẻ thấp thỏm, giống như đang lo lắng cho những người bảo vệ, nàng muốn xin cho bọn họ nhưng không tiện mở miệng.

Làm việc gì thì phải hoàn thành tốt việc đó, mọi người đều khốn khổ vì miếng cơm manh áo, ta là một tên nhà quê chân đất, sao lại không hiểu được đạo lý ấy, bèn xua tay nói bỏ qua, may mà không làm lỡ việc.

Nữ nhân viên phục vụ nghe xong thì ánh mắt nhìn ta càng thêm phần mến mộ hơn.

Ta không để ý đến nàng, mà chỉ nhìn Giang Thần.

Giang Thần vẫn mỉm cười thong dong, nhưng ta thấy được một bàn tay hắn để dưới ghế siết chặt lại.

Lưu Ly Kiều là nơi kinh doanh những món đồ sưu tầm quý báu, của cài nhiều vô số kể, ông lão dám nói câu đó thì chứng tỏ Lưu Ly Kiều quyết tâm chi tiền cho ta.

Bình Luận (0)
Comment