Cho dù là bình nguyên thanh hoa “Quỷ Cốc Tử xuống núi” nổi tiếng nhất trong những năm gần đây lập kỷ lục bán đấu giá cao nhất thế giới trong lĩnh vực tác phẩm nghệ thuật quốc gia vào thời điểm đó thì cũng chỉ được hét giá 280 triệu thôi, mà Giang Thần vừa mở miệng đã nâng giá lên mức ấy.
Mọi người rộ lên:
“Thật hay giả thế?”
“Rốt cuộc thứ đó có lai lịch thế nào mà đáng để Giang công tử chi mạnh tay như vậy?”
“Ngàn vàng khó mua được niềm vui, mà tên tiểu tử kia có lai lịch gì lại dám tranh giành với Giang công tử, không biết cha của Giang công tử là…”
“Vai hề nhảy nhót mua vui người khác thôi, một trăm triệu, hắn bán thận đi cũng không gom được số lẻ, dám giành đồ với Giang công tử cơ à.”
“Nhìn chỗ ngồi của hắn là biết, đó là ghế rẻ nhất, chỉ để hóng hớt thôi, thế thì trong túi có thể có mấy đồng?”
Trình Tinh Hà lập tức liếc ta, hiển nhiên là đang lo lắng, hắn cũng sợ giá quá cao khiến ta nợ nhân quả, về sau phải bán mạng cho Lưu Ly Kiều.
Trương Mạn càng phấn khởi hơn:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi không phải thuộc về nơi này, ta khuyên ngươi mau đi đi thì hơn, một lát nữa là hết chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày rồi đấy.”
Thế thì thế nào, nợ nhân quả thì về sau trả là được, mật quyền rơi vào tay Giang Thần thì hai bọn ta không còn duyên phận gì với tứ tượng cục nữa.
Chuyện sau này cứ để tương lai ta lo sau.
Người chủ trì lại giơ búa mới lên, không thèm nhìn ta một cái mà đã định đập búa luôn:
“Mật quyển thuộc về Giang công tử…”
Vì thế ta nói ngay với người chủ trì:
“Ngươi vội gì chứ?”
Tiếng hô long trời lở đất, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, từ người chủ trì phiên đấu giá cho đến khách khứa ngồi đây, khuôn mặt ai nấy đều lộ ra vẻ khó tin:
“Hắn...Hắn định làm gì?”
“Chẳng lẽ hắn có hơn một trăm triệu sao?”
“Đừng đùa, sao có thể…”
Đến cả những vị khách ngồi ở đây cũng không mấy ai có thể lấy ra một trăm triệu tiền mặt một cách dễ dàng.
“Quý khách, ý của ngươi là…”
Biểu cảm của người chủ trì hơi vặn vẹo:
“Chẳng lẽ ngươi…”
“Ta còn chưa ra giá đâu.”
Ta bình tĩnh ngồi ở ghế quần chúng, nói to:
“Bất kể họ Giang ra bao nhiêu, ta đều tăng thêm một trăm nghìn.”
Trình Tinh Hà kinh ngạc, lén giơ chân đá ghế của ta:
“Ngầu!”
Giang Thần lại quay đầu nhìn về phía ta, hắn hơi cau mày, dường như cảm thấy khó hiểu tại sao ta lại dám nói câu này, hắn nói với giọng điệu lạnh nhạt:
“Lý Bắc Đẩu, đây không phải là nơi để tranh hơn thua, vi phạm quy tắc thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”
Ta biết ý hắn nói vi phạm quy tắc là gì, không có nhiều tiền mà ra giá cao, sau đó không thể trả nổi, khiến vật phẩm bán đấu giá thất bại.
Đây là một hành vi cực kỳ mất danh dự, đủ để khiến người gây ra hành động bị cấm ở mọi hoạt động liên quan.
Cô nàng phục vụ nhìn ta, tỏ ra hết sức lo lắng.
Người chủ trì phiên đấu giá nghe xong thì lập tức hoàn hồn, nói ngay:
“Nếu vậy thì trước tiên bọn ta cần phải kiểm tra tài khoản của ngài mới có thể tiến hành bước tiếp theo, nếu không có…”
Khách khứa xung quanh bật cười:
“Lần này bạch cốt tích đối đầu với kính chiếu yêu rồi, hắn phải hiện nguyên hình rồi đây.”
“Ta không tin một kẻ đi làm thuê không có danh tiếng gì có thể lấy ra số tiền lớn như vậy.”
“Trên bảng xếp hạng người giàu có chưa từng có tên hắn, không biết sự tự tin của hắn từ đâu ra nữa…”
Trương Mạn nhân cơ hội này hớt lẻo với người bên cạnh:
“Hắn là bạn cùng lớp của ta, ta biết hắn rõ rành rành. Hắn xem bói cho người ta ở thị trấn, bảng xếp hạng người giàu có, ha ha ha...Nếu hắn có thể đưa ra được khoản tiền ấy thì ta ăn phân bên lề đường cho các ngươi xem!”
Trương Mạn ăn nói thô tục đến mức chồng nàng cũng không chịu nổi nữa, bèn liên tục kéo nàng, nhưng Trương Mạn vung tay lên hất tay hắn ra:
“Đàn ông đàn ang như ngươi ở bên cạnh dông dài làm cái gì, những gì ta nói là sự thật, lại còn không cho ta nói à? Ta quen biết hắn bao nhiêu năm nay, lại chẳng hiểu hắn quá.”
Mọi người ngồi xung quanh nghe thế, có người nhíu mày, có người nhìn ta như đang nhìn một con khỉ, nói chung bọn họ đều đang chờ cười nhạo ta.
Đột nhiên, Trình Tinh Hà sực nhớ ra cái gì, hắn nhìn ra sau lưng rồi túm lấy ta:
“Chết rồi, ông lão đâu?”
Bấy giờ ta mới tỉnh hồn, vừa rồi chạy vội quá, bỏ ông lão lại rồi!
Nếu ông cụ không ở đây thì ai bỏ tiền giúp bọn ta?
Ách Ba Lan cũng tỉnh táo lại, đang định quay trở lại tìm ông lão thì một đám bảo vệ cầm bình xịt hơi cay, dùi cui điện bao vây nơi này, nhìn chằm chằm vào bọn ta như sợ bọn ta bỏ trốn.
“Xem rõ ràng rồi.”
Người chủ trì ngẩng đầu lên nói:
“Lý Bắc Đẩu, bốn mươi lăm triệu, không đủ!”
“Ta đã nói rồi mà…”