Thật ra bức tường than khóc khá gần đình bát giác, nhưng không ai biết từ lúc vật phẩm được đưa ra triển lãm đến khi cây búa đập xuống sẽ mất bao lâu, bọn ta chạy quãng đường dài hơn trăm mét bằng hết tốc lực như chạy nước rút 100m, thậm chí còn bay cả giày.
Đến nơi, ta thấy người chủ trì nở nụ cười ôn hòa, tay cầm búa đã giơ lên cao:
“Giang công tử đúng là tinh mắt, tiêu mười triệu để mua một cuốn sách lụa...”
Trong nghề gọi là “nhát búa vô hối”, một khi tiếng búa đập vang lên, cho dù ngươi có đưa ra cái giá cao ngất ngưởng thì món đồ này cũng sẽ không rơi vào tay ngươi.
Ta sốt ruột, nhưng trước đó đã dùng bàn tay trừ tà, hành khí thiếu hụt, thậm chí còn không có sức lực kêu to, Trình Tinh Hà vội gào lên:
“Chúng ta phải tăng giá thôi!”
Nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa, chiếc búa đập xuống theo quán tính, trái tim ta căng thẳng, đột nhiên Ách Ba Lan cầm lấy thứ gì đó trên đĩa trái cây đặt trên chiếc bàn bên cạnh, vật nọ bay khỏi tay hắn theo đường vòng cung như một ngôi sao băng, nện trúng chiếc búa kia.
Ngay lập tức, chiếc búa vỡ tan tành, mảnh vụn rơi rào rào xuống đất, làm sao còn gõ thành tiếng được nữa.
Người chủ trì giật nảy mình, còn tưởng có ai đó trên khán đài nổ súng, hắn ngã ngồi trên mặt đất, mọi người xung quanh cũng sợ hết hồn, nhiều người hét toáng lên ngay tại chỗ.
Đến khi nhìn rõ ràng, sắc mặt ai nấy đều thay đổi, đó không phải là súng, mà là một hạt óc chó.
Vào thời khắc mấu chốt, tay đấm Ách Ba Lan tỏ ra vô cùng hữu dụng.
Chỉ có Giang Thần ngồi ở vị trí khách quý hơi nghiêng mặt đi, khi thấy chúng ta thì nhướng mày, hiển nhiên cảm thấy khá bất ngờ.
Ta nói ngay:
“Bất luận món đồ ấy vừa được trả giá bao nhiêu, ta đều thêm...Thêm mười nghìn.”
Tuy rằng ông lão chi tiền mua món đồ ấy giúp ta, nhưng cũng không thể cứ thế bòn rút người ta được, lỡ như giá trị của nó quá cao, vượt quá mức giúp đỡ của ta thì lại biến thành ta thiếu nợ nhân quả, thành ra không ổn.
Ta vừa dứt lời, khách khứa trong hội trường sững sờ, ngay sau đó họ cười phá lên:
“Mười nghìn?”
“Bao nhiêu năm qua ta chưa từng nghe đến cách tăng giá như thế.”
“Tên này đến làm nóng bầu không khí à? Nói ra không thấy ngượng mồm sao?”
Sao vậy, mười nghìn cũng không ít mà?
Nữ nhân viên phục vụ vội nhỏ giọng nói với ta:
“Tiên sinh, Lưu Ly Kiều có quy định, mỗi lần tăng giá tối thiểu là một trăm nghìn.”
Một trăm nghìn là khoản tiền sinh hoạt trong một năm của biết bao gia đình, còn ở đây lại chỉ là đơn vị thấp nhất.
“Với cả…”
Nữ nhân viên phục vụ nói tiếp:
“Nếu vật phẩm kia không quá cần thiết thì ta khuyên tiên sinh hãy từ bỏ đi, với khí thế của Giang công tử vừa rồi, chứng tỏ hắn nhất định phải có được nó.”
Hóa ra, mật quyển tuy trông tinh xảo đẹp đẽ, nhưng người biết nhìn hàng cũng không nhiều, giá khởi điểm chỉ có một triệu (tuy rằng là một khoản tiền lớn, nhưng so với những vật phẩm trước đó thì chỉ như là góp cho đủ số).
Nhưng giá khởi điểm vừa được đưa ra, Giang Thần lập tức tăng giá lên gấp mười lần, dứt khoát báo giá mười triệu.
Có nghĩa là hắn đang nói cho những người có ý đồ mua nó rằng, hắn nhất định phải có được vật phẩm này, các ngươi báo giá cũng uổng công.
Hơn nữa, thân phận của Giang Thần rành rành ra đó, ai ai cũng biết hắn là công tử trong gia tộc của nhân vật tai to mặt lớn, trong giới thượng lưu có ai mà không lấy làm vinh dự khi quen biết hắn, giành đồ với hắn ở đây là đắc tội với đối phương, thế nên không ai dám làm.
Quyền lớn hơn tiền, đấy là nguyên tắc từ xưa đến nay.
Vì thế, cuốn sách lụa vừa bị hắn báo giá là những người khác hiểu ý, không một ai đấu giá nữa.
Lúc này, Trương Mạn lớn tiếng nói:
“Lý Bắc Đẩu, ngươi uống say rồi à, Giang công tử vừa đấu giá là tăng liền chín triệu, mười nghìn, ngươi nói ra không cảm thấy ngượng mồm à, ngươi ăn thêm mấy nắm lạc thì đâu có say đến mức này, đừng để mất mặt nữa, ta xấu hổ giùm ngươi luôn rồi đấy.”
Khách khứa xung quanh cũng xì xào bàn tán:
“Đó chẳng phải là thầy phong thủy vừa xem cho người ta sao?”
“Nếu hắn có nhiều tiền như thế thì còn làm trai bao làm gì?”
“Ta thấy hắn lòe thiên hạ thôi, muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người ở đây rồi mở rộng nguồn khách hàng?”
Sao các ngươi cứ nói mãi về chuyện “trai bao” thế, ngũ hành thiếu trai hay gì?
Ánh mắt Giang Thần nhìn ta tràn đầy sự thương hại của kẻ bề trên, giống như một tên nhà giàu thấy người nghèo cắn răng lấy toàn bộ gia sản của mình ra mua bánh bao chay vậy, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Rồi hắn khoát tay, người chủ trì phiên đấu giá thấy rõ động tác của hắn thì ngớ ra, há hốc mồm một lúc lâu mới cầm lấy chiếc búa mới từ tay trợ lý:
“Giang công tử, một trăm triệu!”
Ta rùng mình, một trăm triệu?