Trình Tinh Hà ngẩn người một lúc:
"Đốt giấy tiền vàng bạc vào lư hương? Ngươi có nhầm không?"
Ông già không hiểu những thứ này, hắn chỉ biết lo lắng:
“Đốt những thứ đó vào lư hương là sao?”
Trình Tinh Hà nuốt nước bọt:
"Đây là...cách để cầu thần."
Ông già ngẩn người:
"Thần? Cái này...có phải có hơi..."
Đúng vậy, người lấy đi bình thần Bát Bảo không phải là ma quỷ...mà là trạch thần sống ở đây.
Ông già trợn to hai mắt:
"Trạch thần? Trạch thần là gì?"
Thật ra, cũng giống như mọi vật đều có linh hồn, thần cũng tồn tại khắp nơi...những vị thần lớn thì có Quan Nhị Gia ở trong miếu, Triệu Công Minh, Địa Tàng Bồ Tát,...những vị thần thường gặp thì có Kiều thần, Môn thần, vì vậy những tà vật tu luyện thấp căn bản không thể qua cầu và bước vào ngưỡng cửa.
Thậm chí mỗi người cũng đều có thần bổn mạng của mình...có lúc mọi người sẽ gặp phải một số tình huống nào đó....chẳng hạn như không hiểu vì sao lại không thể lên một chiếc xe buýt nào đó, hoặc có lúc không muốn đến một nơi nào đó, nó giống như có ai đó đang âm thầm ngăn cản ngươi, đến một lúc nào đó ngươi mới hiểu ra rằng thì ra không thể lên được xe buýt là vì chiếc xe đó sẽ xảy ra tai nạn, và khi đi chậm lại một bước, ngươi phát hiện trước mắc là một thứ rơi từ trên cao xuống và xém chút nữa rơi trúng mình, đây là vị thần bổn mạng đang bảo vệ chúng ta.
Người nào làm càng nhiều việc thiện thì thần bổn mạng của người đó cũng sẽ càng mạnh, người nào có tâm địa xấu thì thần bổn mạng cũng sẽ suy yếu hơn, dẫn đến khó tránh gặp tai họa.
Trạch thần cũng tồn tại như vậy...nếu ngươi thành kính với trạch thần của mình, trạch thần đó sẽ không phụ lòng tin của ngươi mà hết lòng bảo vệ gia chủ.
Bây giờ xem ra bức tường này hẳn là vị gia chủ trước đã xây dựng cho trạch thần của mình...mái hiên tiên nhân cưỡi phượng hoàng chính là bằng chứng.
Truyền thuyết kể rằng vào thời Chiến Quốc, sau khi Mẫn vương của nước Tề lên ngôi thì đã bị liên quân của Ngũ Quốc tấn công, lúc chạy trốn thì bị truy đuổi suốt chặng đường.
Thấy không còn lối thoát, một con phượng hoàng bay đến trước mặt Tề Mẫn vương, Tề Mẫn vương nhảy lên lưng phượng hoàng và chạy trốn. Vì vậy, tiên nhân cưỡi phượng hoàng trên mái hiên còn có ngụ ý gặp dữ hóa lành, đó là cầu xin trạch thần bảo vệ cho bản thân được gặp dữ hóa lành.
Nhưng chúng ta cũng có thể đoán ra câu chuyện ở đằng sau...mặc dù vị trạch thần này được hương khói đầy đủ nhưng lại không thể bảo vệ được vị chủ nhân trước đó của mình, từ đó vị chủ nhân này không ngừng sa sút, lại còn mất đi căn nhà của mình, chắc là vì thấy áy náy nên mới tự phá hủy đi bức tường trạch thần, tiếng khóc đó là tiếng khóc tiếc thương cho chủ nhân của mình.
Không ngờ chủ nhân mới của căn nhà vẫn cung kính hắn như cũ, hắn từ đó cũng dốc hết sức mình bảo vệ chủ nhân căn nhà này.
Khi đến đây, chúng ta đã nhìn ra căn nhà này sắp xảy ra đại họa...và đương nhiên họa đó là do bình thần Bát Bảo gây ra.
Đó là lý do tại sao vị trạch thần này xuất hiện và lấy bình thần Bát Bảo đi, vị thần này sợ bình thần Bát Bảo sẽ gây ra tai họa cho căn nhà này...vì bình thần Bát Bảo này rất lợi hại nên trên người trạch thần mới xuất hiện tà khí khiến chúng ta hiểu nhầm hắn là tà ma.
Ông già nghe thấy vậy thì liền sửng sốt:
"Trạch thần?"
Trình Tinh Hà rất nhanh tay lẹ mắt, hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ, hắn quay đầu lại và niệm câu thần chú:
"Nhất trụ thanh hương thấu thiên đình, nhị trụ thanh hương nhập địa linh, tam trụ thanh hương lai thỉnh thần, hương khói dâng lên cúng thần linh, thỉnh cầu trạch thần trả lại bình thần, đệ tử thành tâm cúng bái..."
Hương đột nhiên sáng lên, chúng ta vô cùng bất ngờ...đã mời được thần đến rồi.
Trình Tinh Hà lập tức nhìn sang ông già ra hiệu cho hắn nói gì đó.
Ông già vội quỳ xuống trước mặt hắn vừa khóc vừa lau nước mắt rồi kể hết mọi chuyện về bình thần Bát Bảo...nếu để mất nó sẽ là tội lớn, là họa của đại họa, chỉ cầu xin trạch thần mở lòng khoan dung giúp hắn vượt qua kiếp nạn này.
Lúc này, chúng ta nghe thấy một tiếng thở dài phát ra từ bức tường.
Sau đó, keng một tiếng, một cái lọ rơi thẳng từ trên cây xuống.
Lấp lánh và đẹp đẽ, đó chính là bình thần Bát Bảo trong truyền thuyết.
Bình thật mang một vẻ đẹp rung động và hớp hồn...miệng bình như một hố đen có thể hút linh hồn con người vào trong đó.
Ba người chúng ta nhìn chằm chằm vào nó, ông già ôm cái bình vào lòng, sau khi chắc chắn không xảy ra sai sót gì, hắn dường như nhớ ra gì đó và vội hỏi ta:
“Đại sư...sao ngươi biết cái bình thần Bát Bảo này ở trên cây.”
Điều này đã quá rõ ràng....con quạ đã tiết lộ manh mối...trong số các loài động vật, quạ là loài yêu thích vàng bạc châu báu nhất...chúng thích lấy những thứ lấp lánh đến trang trí cho tổ của mình.
Thuật che mắt này có thể che mắt con người nhưng không thể che mắt động vật.
Chúng ta định thở phảo nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe thấy giọng nói vọng lại từ đình tám góc:
“Chốt đơn vật phẩm thứ mười một, vật phẩm tiếp theo là mật quyển bằng lụa.”
CMN, đến lượt rồi!
Chúng ta nhìn nhau rồi chạy vắt chân lên cổ về phía đình tám góc, tim đập thình thịch...tuyệt đối không thể để Giang Thần giành trước!