Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 901 - Chương 901: Vật Phẩm Thứ Chín

Chương 901: Vật Phẩm Thứ Chín

Cái tường đó đã nhiều năm không được sửa sang nên đã hư hỏng phân nửa, mọi người đều nghi ngờ trong bức tường này có thứ gì đó ô uế nên mới hỏi xem chủ nhà muốn xử lý thế nào?

Dù sao đây cũng là một căn nhà cũ từ thời xưa nên không ai biết bên trong có ẩn chứa bí mật gì.

Chủ nhà đến xem thì bảo rằng nước sông không phạm nước giếng, bức tường này cũng chỉ khóc mà thôi, nói không chừng lúc sập xuống thì sẽ bị vạ lây, vì thế cứ đào lên xem phía dưới có thứ gì không? Nếu có thứ gì đó thì chôn cất đàng hoàng, nếu không có thì lấp lại tử tế.

Những người thợ rất khâm phục sự dũng cảm của chủ nhà, vì thế họ mới làm theo ý của hắn...tuy nhiên dưới bức tường lại chẳng có thứ gì, sau khi lấp lại thì lại phát hiện phía góc tường có một cái hố lõm hình hoa sen...nó được người xưa dùng để thắp hương.

Chủ nhà nói rằng nếu người chủ trước đã thắp hương cho nó thì chúng ta cũng nên đối xử tử tế với nó, mỗi lần đến dịp lễ tết đều không được quên chuyện cơ bản này.

Vì vậy bức tường này đã được giữ lại...những nhân viên làm ca đêm nói rằng bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn nghe thấy tiếng khóc, tuy nhiên vì đã quen rồi nên họ cũng không lấy làm lạ và hoảng sợ nữa.

Nếu đúng như thế thì ta đã biết nguồn gốc của thứ đó rồi.

Trong lúc nói chuyện, buổi đấu giá những vật phẩm còn lại diễn ra rất thuận lợi, xem ra thời gian đấu giá mật quyển tứ tướng cục sắp đến rồi.

Ta lập tức nhờ ông già dẫn ta đến xem bức tường biết khóc đó.

Ông già ngay lập tức đồng ý và dẫn chúng ta đến.

Nhìn kĩ vị trí của bức tường, ta càng thêm chắc chắn...đây là tuyến đường giúp ma chui vào nhà.

Từ vị trí này có thể nghe thấy âm thanh trong đình tám góc:

"Chốt đơn vật phẩm thứ tám!"

Mật quyển tứ tướng cục là vật phẩm thứ mười hai.

Còn bốn cái nữa là đến.

Trình Tinh Hà cũng lo lắng toát mồ hôi:

"Những người giàu có này quả thật tiêu tiền như nước...họ không thể do dự nấn ná thêm một lát sao?"

Ông già đắc ý nói:

"Đó là vì vật phẩm của Lưu Ly Kiều chúng ta rất tốt...bọn họ sợ nếu chậm tay thì sẽ bị người khác cướp mất..."

Nhưng nói đến đây, ông già bỗng nhớ ra gì đó, chỉ còn năm cái nữa thôi là đến lượt bình thần Bát Bảo được đem ra đấu giá, hắn bỗng thấy sốt ruột:

“Đại sư, có phải bình thần Bát Bảo có liên quan đến bức tường này không? Vậy ngươi mau tìm nó đi, đừng để trì hoãn buổi đấu giá."

Mật quyển được đem đấu giá trước, kẻ địch cũng đang ở trước mặt ta, ta còn sốt ruột hơn cả ngươi.

Vì vậy, ta bắt đầu dùng vọng khí nhìn vào bức tường này.

Bức tường này trông có vẻ không có gì bất thường, nhưng ở góc tường lại có mái hiên "tiên nhân cưỡi phượng hoàng"...theo lời mô tả của ông già, bức tường này về cơ bản được dựng lại như cũ, mái hiên tiên nhân cưỡi phượng hoàng đó cũng là thứ đồ cũ.

Ta vừa nhìn thì quả nhiên người ăn mặc rách rưới đó là một người rất lợi hại, hành khí của một cấp Huyền như ta không thể nhìn thấy, ta đành phải nhờ đến hành khí của lão Hải.

Nhưng chỉ vừa mới vận hành khí, ta đã cảm thấy không ổn...CMN, vừa rồi ta đã dùng bàn tay trừ tà, thứ này quả thật làm tiêu tốn rất nhiều hành khí, ta cảm thấy hành khí lúc này đã cạn kiệt và dường như không thể khôi phục lại trong một thời gian ngắn.

"Chốt đơn vật phẩm thứ chín!"

CMN, ta thầm siết chặt nắm đấm, nghĩ bụng dạo này vận may của mình không được tốt cho lắm, lẽ nào lần này mình lại phải tiếp tục vắt kiệt sức đôi mắt?

Trình Tinh Hà cũng đã nhận ra, hắn ngay lập tức nắm lấy cánh tay ta:

"Thất Tinh, thứ này rất quan trọng, nhưng nó không quan trọng bằng công việc...ngươi đừng nhất thời kích động vì lợi ích trước mắt mà ảnh hưởng tương lai về sau đấy."

Đúng vậy, nếu mắt hỏng rồi thì ta sẽ không thể tiếp tục làm công việc này được nữa, thứ đó quả thật ẩn nấp rất kĩ, ta hoàn toàn không thể tìm thấy...

"Chốt đơn vật phẩm thứ mười, các vị khách quý hôm nay quả thật rất nhiệt tình với vật phẩm của chúng ta..."

Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau...chỉ còn cách một cái nữa thôi!

Ông già vẻ mặt nhăn nhó như sắp khóc.

Không được, bất kể thế nào cũng không thể để mật quyển rơi vào tay Giang Thần.

Ta vừa định thử vận lại hành khí thì lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng cốc cốc vang lên từ một cái cây bên cạnh bức tường biết khóc.

Con quạ đen?

Ta bỗng thấy vui mừng và trèo lên cái cây đó.

Trình Tinh Hà vừa nhìn thấy thì nhanh chóng hét lên:

"Này, ngươi nghĩ ra được gì rồi sao..."

Cái bình vàng đó có lẽ đang ở trên cái cây này.

Nhưng ta tìm mãi mà vẫn không thấy...đúng rồi, có lẽ vì sợ thứ này rơi vào tay người khác nên chắc chắn hắn đã dùng thuật che mắt.

Vì vậy ta lập tức nói với Trình Tinh Hà:

"Hãy thắp hương cho bức tường biết khóc và đốt giấy tiền vàng bạc vào lư hương!"

Bình Luận (0)
Comment