Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 922 - Chương 922: Sông Dương Quải Tử

Chương 922: Sông Dương Quải Tử

Trương Mạn còn định nói tiếp nhưng ta vận hành khí dưới chân và khẽ đá một hòn đá qua, chân đang mang giày cao gót của nàng giậm phải và ngã “rầm”, cái quần vốn dĩ đã chật cứng, lúc này đã bị toạc ra, nàng che mông chạy về phía chiếc xe.

Hừ, đây mới chỉ là bắt đầu, vận đen của nàng đang dần dần kéo tới.

Thấy Kỳ Đại Niên thở phào nhẹ nhõm, ta nhớ đến tà khí sau gáy anh trai hắn, vừa định hỏi hắn thì hắn đã nói:

"Để đại sư chê cười rồi...con người Trương Mạn là vậy đấy."

Ta hỏi hắn:

"Tại sao lúc đầu ngươi lại lấy Trương Mạn, ngươi thích nàng ở điểm nào sao?"

Hay là ngươi bị nàng làm cho mê hoặc?

Kỳ Đại Niên ngẩn người, sau đó có chút xấu hổ nói:

"Là do ta đã đến tuổi nhưng vẫn không tìm được đối tượng nên ca của ta đã tìm giúp ta?"

Lúc đó Đại Kỳ tổng nói với ta hắn muốn tốt cho ta, nói rằng cô gái này tuy vừa xấu vừa béo, học vấn thấp, còn từng có một đời chồng nhưng xem như vẫn rất xứng với ta, bảo ta với điều kiện đó thì không nên kén cá chọn canh nữa.

Điều kiện gì? Kỳ Đại Niên này tứ chi đầy đủ, sao lại phải cưới Trương Mạn chứ? Haiza, thậm chí người khuyết tật cũng không thèm để mắt tới Trương Mạn.

Chỉ có thể nói tên Đại Kỳ tổng này đối xử rất tàn nhẫn với đệ đệ của mình...chẳng trách Trương Mạn lại hay nịnh hót Đại Kỳ tổng như vậy.

Lúc này trời cũng đã tối, dân làng đưa chúng ta vào trong và cho chúng ta ở lại nhà của một bà cụ....nhà của họ rất rộng rãi.

Bà cụ là người thích nói chuyện, vừa hầm món thịt lợn vừa nói chuyện với chúng ta, ta cố tình nhắc đến chuyện anh em Kỳ Đại Niên.

Nghe ta nói vậy, bà cụ nói rằng ta đã hỏi đúng người, năm đó bà làm bảo mẫu ở Kỳ gia.

Hóa ra Kỳ Đại Niên trông sáng láng thế thôi nhưng thật ra cuộc đời cũng nhiều cay đắng, ở trong chăn mới biết chăn có rận.

Mẹ của Kỳ Đại Niên mất sớm, khi hắn còn nhỏ cha của hắn đã cưới mẹ kế, mẹ kế dẫn theo một người con trai, đó là Kỳ Đại Khánh.

Lúc đầu Kỳ Đại Niên cũng rất vui vẻ, hắn cảm thấy gia đình có thêm thành viên, nhưng khi người anh trai đến, hắn đã đè đầu cưỡi cổ Kỳ Đại Niên, từ nhỏ đã luôn bắt nạt hắn...mặc dù mình cũng có đồ ăn nhưng vẫn muốn giành giật với Kỳ Đại Niên, nếu không đưa thì hắn sẽ đánh, lúc đánh, anh trai của hắn vùi đá vào trong tuyết và đập đầu hắn xuống khiến hắn suýt chút nữa mù một bên mắt.

Cha hắn từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến hắn, nói rằng nam tử hán đại trượng phu, chỉ biết khóc lóc nhờ người giúp đỡ thì có khác gì mấy bà già?

Mọi người đều biết rõ anh trai hắn sợ hắn là máu mủ của Kỳ gia nên mới muốn trừ khử hắn để một mình chiếm lấy gia sản.

Cha của hắn cũng rất thiên vị người anh trai này, dần dà, anh trai của hắn đã chiếm hết gia sản của Kỳ gia, ngọn núi nhân sâm này là cha chia cho hắn. Không ngờ, chỉ vừa mới đến tay, ngọn núi này đã xảy ra chuyện...nếu không thể giải quyết ổn thỏa chuyện của núi nhân sâm, hắn quả thật sẽ không còn chỗ đứng trong Kỳ gia nữa.

Trình Tinh Hà nghe đến đây liền nổi giận đùng đùng:

"Đây chẳng phải là ngang nhiên cướp của của người khác sao?"

Bà cụ vừa rưới dầu mè vào nồi vừa lắc đầu, nói rằng chuyện này cũng không còn cách nào khác, ai bảo hắn bất tài vô dụng, không lấy được lòng người?

Ta suy nghĩ một lát rồi hỏi bà bụ trước khi Đại Kỳ tổng xảy ra chuyện thì có từng đến núi nhân sâm không? Hoặc là có mối quan hệ nào với núi nhân sâm không?

Bà cụ suy nghĩ một lúc lâu mới nói rằng bà không biết về những mối quan hệ khác...tuy nhiên hắn từng thiết lập chính sách ưu đãi cho sinh viên đại học muốn khởi nghiệp, bọn họ trở về quê hương lập nghiệp, và dường như những sinh viên tìm đến chỗ chết chọc vào dạ xoa đó cũng là do hắn dẫn về.

Trình Tinh Hà và ta lập tức nhìn nhau.

Sau khi ăn no, chúng ta tới nói chuyện với dân làng rằng chúng ta muốn đến xem sông Dương Quải Tử.

Dân làng vô cùng vui mừng, họ nhanh chóng dẫn đường cho chúng ta.

Trên núi toàn là những ngôi nhà bằng tôn và nhà kính trồng nhân sâm, trông cũng khá ổn, nhưng gần đây có lẽ người dân không dám đến gần sông Dương Quải Tử nữa, những căn nhà kính bên sông đã dột nát, gió thổi vào lồng lộng nhưng lại không có ai quan tâm.

Gần sông Dương Quải Tử còn có rất nhiều rác thải.

Hóa ra người nhà của những sinh viên đã chết đó hận dạ xoa hại chết người nên đã dùng thuyền giấy chở rất nhiều rác thải, những đồ vật ô uế của phụ nữ, thậm chí là tro hương, sau đó thắp đèn lên và để thuyền trôi theo dòng nước mang theo dạ xoa đi.

Dân làng rất sợ điều này sẽ khiến mâu thuẫn với dạ xoa ngày càng căng thẳng, nhưng người nhà của những người chết đó vẫn cứ liều mạng, họ nói rằng người nhà của họ đã chết, họ còn gì để sợ nữa chứ? Nếu có thể kích động đến dạ xoa thì càng tốt, để dạ xoa giết những đứa con của người khác, có như vậy họ mới vơi bớt đi nỗi đau khổ.

Bình Luận (0)
Comment