Những người này nghĩ gì vậy?
Những người bạn của những sinh viên đại học đã chết còn cùng các bạn học đi tìm dạ xoa, họ muốn bắt dạ xoa và trả thù cho bạn của mình.
Lúc này, đột nhiên có một thanh niên từ phía bên sông chạy lên, phấn khích hét lên:
"Mọi người ơi, mọi người xem chúng ta bắt được thứ gì này!"
Khi nhìn kỹ những thứ mà họ bắt được, lòng ta bỗng chùng xuống.
Đây không đơn giản là tìm đến cái chết...là một án mạng lớn!
…
Đó là một tấm bài vị nho nhỏ.
Có thể nhìn ra tấm bài vị này đã rất cũ, bên trên có viết chữ “bài vị tôn thờ đại tiên thường thất dạ xoa sông Dương Quải Tử."
Tổ tiên của ngọn núi nhân sâm này gọi dạ xoa nơi đây với cái tên thần linh nên nó đương nhiên được đối đãi như những vị thần.
Con người dâng hương cho các thần linh thông qua các tượng thần trong miếu hoặc các bài vị, những thứ này là phương tiện giúp các thần linh được hưởng hương khói và vật phẩm ở trần gian...nhờ có thứ này, dạ xoa mới có tư cách được cúng tế ở bên sông.
Bây giờ ngươi lấy thứ này từ chỗ của chúng thì chẳng khác nào xông vào địa bàn của người ta và cướp đi bát cơm của họ, đối phương có thể dễ dàng cho qua mới là chuyện lạ.
Hiểu được sự tai hại của hành động này, những người xung quanh ai nấy đều vô cùng kinh hãi, họ vội vàng bảo sinh viên đó nhanh chóng để bài vị về chỗ cũ...nếu làm rùm beng mọi việc lên như thế, ngộ nhỡ dạ xoa thật sự tức giận và ăn thịt hết mọi người thì biết phải làm sao?
Sinh viên lấy được tấm bài vị đó vẫn tỏ ra rất thản nhiên:
"Rùm beng gì chứ, ta thấy trên đời này làm gì có ma quỷ, chỉ có người giả thần giả quỷ đi hại người khác mà thôi."
Nói rồi hắn nhìn sang chúng ta:
"Ta thấy các ngươi cũng trạc tuổi chúng ta, không được học hành quả là khác hẳn, đã là thời nào rồi mà còn ở đây cúng bái thần linh? Ngu muội dốt nát, các ngươi cứ ở đây mà xem, nếu thật sự bắt được dạ xoa, ta sẽ đăng lên mạng để được nổi tiếng.”
Những thanh niên xốc nổi khác cũng lần lượt gật đầu:
"Đúng vậy, có giỏi thì cứ đến đây tìm chúng ta!"
Những sinh viên trước đó cũng vì như vậy nến mới tự tìm đến cái chết, các ngươi đúng là có lớn mà không có khôn, từng bị ăn đánh mà không biết chừa.
Lúc này, một luồng âm khí từ từ hiện lên từ trên ấn đường của đám thanh niên này, khi nhìn kỹ vào tốc độ xuất hiện của nó, ta đã biết được manh mối...tai họa chết người sẽ xảy ra vào đêm nay.
Ta vội vàng bảo họ giao tấm bài vị lại cho ta...là các ngươi tự tìm đến chỗ chết, đừng làm liên lụy đến người khác.
Nhưng những sinh viên này lại rất cố chấp, thấy ta chìa tay ra, bọn họ lại càng thêm phấn khích:
"Tại sao chúng ta phải nghe lời những tên nhà quê các ngươi? Có giỏi thì đến đây mà lấy."
Nói rồi hắn ném tấm bài vị đi, những người còn lại chuyền tay nhau như chuyền bóng, thấy thái độ đó của bọn họ, Ách Ba Lan rất tức giận định tiến lên giật lại, không ngờ có một sinh viên vì đứng không vững nên trong lúc đón lấy tấm bài vị thì đã ngã xuống bờ sông, lúc đó tấm bài vị cũng rơi xuống đống đá cuội và vỡ vụn.
Những sinh viên đó vẫn cười đùa cợt nhã xem nhẹ tính nghiêm trọng của sự việc, ta giữ Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà lại, nói rằng người ta đã muốn tìm đến cái chết thì chúng ta có khuyên cũng vô dụng, âu cũng là số mệnh của bọn họ.
Nghe vậy, sắc mặt của những sinh viên đó liền có chút khó coi và bây giờ mới muộn màng nhận ra có phải hành động của bản thân đã hơi quá đà? Nhưng vì giữ thể diện nên họ vẫn gông cổ lên nói rằng mạng sống của họ là do họ quyết định chứ không phải do ông trời.
Ta cũng không muốn phí lời với họ, quay đầu nhìn về phía dân làng:
"Tối nay dạ xoa nhất định sẽ xuất hiện...mọi người hãy treo một gói ngải hương trước cổng, nhà nào có dán tượng môn thần thì nhớ lau chùi sạch sẽ, bất kể nghe thấy tiếng động nào cũng không được mở cửa, gà chưa gáy thì đừng ra ngoài.”
Mọi người ở đây sống ở vùng núi rừng hoang vu, vì để cầu mong may mắn, khi đến đây ta đã thấy nhà nào cũng có tượng môn thần.
Dân làng đã tận mắt chứng kiến năng lực của Trình Tinh hà nên bây giờ họ hết lòng tin tưởng chúng ta, họ nhanh chóng nghe theo và vội vã chạy về nhà chuẩn bị.
Những sinh viên đó cũng đã nghe thấy, họ bắt đầu nhốn nháo bảo chúng ta có giỏi thì ngay bây giờ hãy gọi dạ xoa ra, nhưng không được bao lâu thì họ cũng rời đi...Ngôi làng này cũng không quá lớn, nơi ở của họ chỉ cần đứng một bên sông là đã có thể thấy, chúng ta chỉ thấy họ bước vào cửa, dường như họ xúm lại với nhau và thì thầm to nhỏ gì đó sau đó thì loay hoay với cái cửa...có lẽ họ cũng đang lau chùi tượng môn thần.