Trình Tinh Hà không nhịn được mắng mỏ, đúng là miệng nói một đằng tay làm một mẻo, những tên thanh niên bồng bột này quả là chưa trải sự đời mà.
Ách Ba Lan nhặt tấm bài vị đã vỡ đưa cho ta:
"Ca, cái này phải làm sao?"
May mà trước đây ta có xin một ít keo dán vạn năng ở chỗ giáo sư Triệu, lúc này vừa hay có thể dùng đến, ta liền lấy keo dán tấm bài vị lại.
Bạch Hoắc Hương có chút lo lắng:
"Liệu có tác dụng không? Dạ xoa đó..."
Ách Ba Lan không nhịn được nói:
"Ca, không phải chỉ là dạ xoa thôi sao? Xử lý nó là xong."
Trình Tinh Hà hất đầu Ách Ba Lan:
"Ngươi ở đó mà võ mồm, dạ xoa đâu có dễ dàng xử lý như vậy."
Đúng vậy, trong truyền thuyết dạ xoa là ác quỷ, nó có thể lên trời xuống bể ăn thịt người, thủy dạ xoa mà chúng ta gặp phải lần trước cũng không phải kiểu dễ đối phó, hơn nữa, dạ xoa còn lợi hại hơn thủy dạ xoa nhiều...ta cũng chỉ nghe được từ trong truyền thuyết chứ chưa từng tận mắt chứng kiến.
Truyền thuyết đó cũng do ông cậu ba của ta kể lại.
Truyền thuyết kể rằng có một ngư dân ra biển đánh cá và bắt được một thứ màu đen kịt, không biết đó là thứ gì nên đã đem nó về làng, một ông cụ đã từng chứng kiến khi thấy nó thì suýt nữa tè ra quần, nói rằng đó là dạ xoa, ngươi hãy mau chóng thả nó về biển, gập đầu nhận tội, nói không chừng còn có thể giữ được tính mạng.
Nhưng ngư dân đó khi nghe thấy đó là một thứ quý hiếm, hắn liền động lòng tham...người ở thành phố rất giàu có, không phải họ rất thích những thứ quý hiếm sao? Giữ nó lại và bán cho họ thì chắc chắn cũng kiếm được kha khá.
Vì thế ngư dân đã giữ dạ xoa lại, nhận thấy mình không khuyên ngăn được hắn, ông lão đã gói ghém đồ đạc và lên núi vào đêm hôm đó.
Khi xuống núi thì thấy có rất nhiều người đang vây quanh ngôi làng đó...nhưng lại không thấy những người dân trong làng đâu nữa mà chỉ còn lại đầy vết máu tươi trên đất.
Ông cậu ba bảo với ta rằng lên trời bắt giao long thì dễ nhưng bắt dạ xoa dưới biển thì khó, tuyệt đối không được đắc tội với thứ này.
Hơn nữa, chuyện này ngay từ đầu là do những sinh viên kia trộm vật phẩm cúng tế của dạ xoa, phạm vào đại kỵ...hắn đã đụng vào vật phẩm dâng lên cho dạ xoa, theo quy tắc, hắn đã tự biến bản thân trở thành cúng phẩm cho dạ xoa, bị dạ xoa ăn thịt cũng là chuyện dễ hiểu.
Bây giờ lại vừa vứt những thứ ô uế cho dạ xoa vừa nhục mạ nó, đến cả bài vị thần linh cũng đã động đến, tượng đất còn có vài phần thổ tính huống hồ là dạ xoa.
Chuyện này vốn có thể hòa giải và đáng lẽ ra nên hòa giải...ai bảo dân làng không chịu xử lý ổn thỏa trước.
Chúng ta làm nghề này nên có thể thấy những thứ mà người khác không thấy, cũng chính là để điều hòa âm dương.
Một lát nữa khi dạ xoa xuất hiện, chúng ta sẽ nhắc đến chuyện bồi thường, nếu nó đồng ý thì sẽ thuận lợi cho mọi người, nhưng nếu nó không đồng ý và nhất quyết muốn giết người vô tội thì nó chính là không hiểu đạo lý, lúc đó chúng ta sẽ có biện pháp xử lý trước khi quá muộn.
Trình Tinh Hà cũng gật đầu, hắn cũng rất háo hức:
"Ta chưa từng thấy dạ xoa, không biết nó trông thế nào?"
Theo truyền thuyết, dạ xoa có thể bay lên trời, con đực dữ tợn như ma đói, con cái thì vô cùng xinh đẹp, nhìn con thủy dạ xoa mà chúng ta thấy trước đây là biết.
Trong lúc nói chuyện, nơi đây càng lúc càng lạnh, năng lượng bữa ăn thịt heo lúc nãy của chúng ta đã tiêu hao gần hết, Ách Ba Lan chạm vào ta:
"Ca, sương xuống rồi!"
Đúng vậy, ta thấy sương mù dần dần lan rộng và dồn về phía trước chúng ta, trước mắt là một mảng mờ nhạt.
Ta bỗng nhíu mày...cũng thật trùng hợp, sao hôm nay lại còn xuất hiện sương mù chứ?
Lúc này, Trình Tinh Hà bỗng túm lấy ta:
"Thất Tinh nhìn kìa!"
Dọc theo hướng mắt của Trình Tinh Hà, chúng ta thấy một vệt sáng đỏ trôi dạt về phía chúng ta từ màn sương đang bốc hơi trên sông!
Đến rồi!
Ta lập tức lấy lại tinh thần và kéo Bạch Hoắc Hương lùi về phía sau, như thường lệ ta và Trình Tinh Hà cùng dâng hương khói và cúng phẩm lễ chỗ tấm bài vị...cũng giống như lúc chúng ta thỉnh trạch thần ở Lưu Ly Kiều trước đây, bây giờ chúng ta dự định sẽ đàm phán với dạ xoa.
Dù sao thì dân làng ở đây đã thờ phụng dạ xoa nên không thể thiếu những nghi lễ cần thiết.
Khi thắp hương lên, chúng ta lấy bút đỏ viết ra những thứ muốn nói với dạ xoa lên mặt sau của tờ giấy màu vàng và đốt nó trước tấm bài vị với mong muốn cầu xin cho dân làng, đồng thời tỏ ý muốn bồi thường, sẵn lòng dựng tượng vàng hay xây miếu thờ, chỉ cầu xin dạ xoa nguôi giận và tha cho những người dân vô tội.
Đối với “thần hoang dã”, dựng miếu vàng và xây miếu thờ đã là một sự bồi thường rất hậu hĩnh, theo lý nó nhất định sẽ đồng ý.