Chương 93: Vật Kia Tức Giận
“Nó cười đấy...”
Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:
“Đứa nhỏ kia đang cười ngươi!”
Ta không trả lời, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên hỏi:
“Trình Tinh Hà, ngươi mang theo đồ ăn vặt chứa sữa chưa?”
Trình Tinh Hà đang bảo vệ cho giáo sư La, vừa nghe ta nói vậy, không thể tưởng tượng nổi nói:
“Tiểu ca, không phải ta trách người, mà đã là lúc nào rồi ngươi còn có tâm tư...”
“Đừng nói nhảm nữa, ngươi có mang theo không?”
Trình Tinh Hà rất ấm ức mò mẫm trong ngực, móc ra một dây bánh bò dài, quả sung, que cay...bên trong thật đúng là có một túi kẹp sữa bò Vượng Tử, hắn lập tức ném tới cho ta.
Ta vững vàng tiếp được, gọn gàng lột giấy gói kẹp ra, soàn soạt rải kẹo sữa bò trắng như tuyết trên mặt đất.
Lúc này, Trình Tinh Hà lmới nhìn ra ta có ý gì, nhịn không được giơ ngón tay cái lên với ta:
“CMN ngươi thật đúng là nhân tài!”
Quả nhiên, luồng sát khí kia thoáng cái đã dừng lại, gần như đứng yên ở một chỗ nào đó.
Sau đó, ta thấy một viên kẹo sữa biến mất với tốc độ nhanh chóng!
Ta cũng biết! Tiểu quỷ này vẫn chỉ là tiểu quỷ, mang thai mấy tháng, nhưng lại chưa từng được bú một giọt sữa mẹ nào, cho nên sữa có sức hấp dẫn rất lớn đối với bọn nó.
Đứa trẻ dù sao cũng chỉ là đứa trẻ thôi...
Ta chạy về hướng kia, lập tức dùng Thất Tinh Long Tuyền chém ngang qua.
“Keng.”
Chém trúng rồi!
Nhưng trong không khí vang lên tiếng động sắc bén, trái tim ta lập tức trầm xuống, cảm giác này giống như chém vào cái gì đó rất cứng rắn trên da, đại khái chỉ chém ra một vết trầy xước, so ra vẫn kém xa cái cảm giác lúc trước chém bị thương mười bốn người dầu!
Sát khí của Thất Tinh Long Tuyền cũng chém không chết, hai mươi mốt người dầu lại khó đối phó vậy sao...
“Tiểu ca, cẩn thận, nó tức giận!”
Vừa dứt lời, ta bỗng nhiên cảm thấy trước mặt có một thứ gì đó, giống như là một trận gió mạnh vọt về phía ta!
Ta theo bản năng ngồi xổm xuống, miễn cưỡng tránh thoát, không khỏi mất mát một trận, trong lòng tự nhủ Thất Tinh Long Tuyền cũng chém không qua, mẹ nó, ta còn sức lực đâu mà đánh với nó đây?
Nhưng...Tiểu quỷ thuộc âm, dương có thể khắc âm, ta thoáng cái đã có ý nghĩ, lập rức đá những viên kẹo sữa kia qua.
Quả nhiên, giống như sợ kẹo sữa bị đá bay mất, một viên kẹo sữa lặng lẽ biến mất, ta nhìn chuẩn chỗ kia, dẫn hành khí ít ỏi dưới đan điền, rót vào Thất Tinh Long Tuyền, lại một lần nữa bổ tới!
“A!”
Cảm giác này đúng rồi!
Hoành Hành Vô Kỵ, sắc bén vô cùng, ta mang theo tinh thần thoải mái sức lực tràn trề, vật kia chắc chắn đã bị ta chém thành hai nửa!
Trong không khí bất chợt tràn ngập một cỗ mùi máu tươi, còn trộn lẫn hơi thở thối rữa khiến người ta buồn nôn, Trình Tinh Hà bất ngờ không kịp đề phòng, nghiêng đầu nôn hết số bánh bao đã ăn buổi sáng ra ngoài, giáo sư La thường xuyên khám bệnh cho người ta, có lẽ cũng không xa lạ với mùi hương này, ngược lại vẫn khá tốt.
“Khụ…khụ...”
Trình Tinh Hà vừa lau miệng, vừa nhìn ra cửa sổ, nói:
“Vật kia đã bị ngươi chém đứt hai chân rồi, chạy...Chạy đi!’
Vật kia lại chạy về lấy bốn mươi chín người dầu thật sự, chúng ta tê dại cả tay chân, ta lập tức nói:
“Ngươi dẫn đường, chúng ta đuổi theo!”
“Vật kia chạy rất nhanh...”
Giáo sư La vội nói:
“Ta lái xe đưa các ngươi đuổi theo!”
Thì ra giáo sư La có một chiếc xe đạp cũ, chạy bằng điện.
“Ngươi muốn thù lao thế nào?”
Ngay khi một chân ta bước ra khỏi cánh cửa, bỗng nhiên chợt nghe thấy âm thanh chói tai dần dần vang lên.
Ta nhớ tới, đây không phải là chuyện Tiêu Tương từng nói với ta sao?
Vốn tưởng rằng lời này là giáo sư La nói với ta, không nghĩ tới lại là mèo tám đuôi.
Ta lập tức đen Tiêu Tương nói, trả lời:
“Ta muốn ngươi nợ ta một cái mạng.”
Đi vội, ta cũng không nghe rõ nó trả lời cái gì.
Lúc này sắc trời cũng đã muộn, giáo sư La lập tức đi theo Trình Tinh Hà hì hục hì hục chạy về phía trước, Trình Tinh Hà vừa chỉ đường vừa nói, đồ chơi kia đã bị chém đứt chân còn chạy nhanh như vậy, may mà ta chém chân, nếu chém tay, vậy chúng ta dùng hết sức cũng chưa chắc đã đuổi kịp.
Tốc độ của xe điện cũ cũng chỉ có hạn, chúng ta đuổi hồi lâu mà vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, đuổi theo đuổi theo, Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:
“Vật kia đi vào rồi!”
Ta vừa nhìn vào chỗ đó, lập tức sửng sốt - bệnh viện huyện?
Giáo sư La cũng choáng váng:
“Đại sư, không nhầm chứ? Làm thế nào bệnh viện huyện của bọn ta sao có thể có một thứ như vậy?”
Mặc dù Trình Tinh Hà thiếu tay thiếu miệng, nhưng quả thật không thiếu năng lực, ta lập tức xuống xe đạp điện cũ, bảo hắn nhanh chóng dẫn đường.
Trình Tinh Hà lập tức nhảy khỏi xe chạy vào trong:
“Vật kia xuống cầu thang.”
Bởi vì lão đầu nhi nằm viện, nên khoảng thời gian này ra thường xuyên chạy tới đây, nhưng lúc tới đều là đi thẳng lên thang máy, thật sự chưa từng xuống tầng phụ.