Chương 94: Thứ Không Sạch Sẽ
Nhưng vừa đến cửa thang máy tầng hầm, ta lập tức cảm giác được một trận sát khí thật lớn, nồng đậm giống như có thể xông vào đầu người đến choáng váng.
Ta quay đầu lại hỏi giáo sư La, tầng hầm bình thường là dùng để làm gì?
Sắc mặt giáo sư La trở nên khó coi:
“Cất giữ dụng cụ và nhà chứa xác.”
Đúng rồi, bệnh viện nào mà chả có nhà xác!
Nhưng...Âm khí của nhà xác này cũng quá nặng thì phải? Huyện của chúng ta nhỏ thế này thì có thể có bao nhiêu thi thể chứ?
Giáo sư La liền giải thích với ta, thật ra là bởi vì có một số thi thể không có người nhận nên bị ở lại chỗ này, còn có một số là do tai nạn mà chết, trách nhiệm còn chưa phán rõ ràng, cũng không có cách nào xử lý, tích lũy từng ngày thì càng ngày càng nhiều.
Trình Tinh Hà bỗng nhiên lẩm bẩm nói:
“Quái...”
Ta vội hỏi hắn làm sao vậy, có phải là đuổi theo bị mất dấu rồi không?
Hắn xua tay:
“Không, nó ở ngay phía trước, ta tận mắt nhìn thấy nó bước vào cửa đó, chỉ là nơi này hơi kỳ lạ - tại sao lại yên tĩnh như vậy?”
Giáo sư La không nghe rõ:
“Nếu nhà xác này náo nhiệt, vậy không phải sẽ hỏng sao?”
Đối với chúng ta thì là nên yên tĩnh, nhưng đối với Trình Tinh Hà thì theo lý hắn nên nhìn thấy rất nhiều cô hồn dã quỷ lưu luyến mới đúng, chẳng lẽ nơi này không có một con quỷ nào sao?
Còn những con quỷ đáng lẽ nên ở đây đâu rồi?
“Các ngươi là ai thế!”
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ trên trời giáng xuống, làm ta giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn, là một bác gái mặc áo blouse dài trắng.
Bác gái kia một tay chống eo chỉ vào mũi chúng ta, mặt mày lạnh lùng nhìn chúng ta, giống như nhìn kẻ gian:
“Các ngươi làm gì vậy?”
Bác gái này mũi sư tử, vẻ mặt hung dữ, cả người đằng đằng hung khí, mẹ nó, khó trách làm việc trong nhà xác, khuôn mặt đến quỷ còn phải sợ nàng.
Giáo sư La vội nói:
“Liên Hoa, là ta...”
“Ta khinh!”
Bác gái được xưng là Liên Hoa giống như pháo phòng không vừa lên tiếng đã phỉ nhổ:
“Ngươi là ông già lưu manh, còn không biết xấu hổ gọi tên bà đây, ngươi xứng sao? Nếu để cho người ta nghe thấy, còn tưởng là bà đây bị ngươi ngầm dẫn dụ tới đây đấy!”
Bác gái, đây thực sự là do bà nghĩ nhiều quá rồi.
Giáo sư La cũng mặt đỏ tai hồng, vội nói:
“Trong bệnh viện chúng ta có một thứ không sạch sẽ, ta là...”
“Thứ gì không sạch sẽ?”
Bác gái kia nhặt tấm vải bên cạnh lên, muốn chọc vào mặt giáo sư La:
“Ta thấy toàn bộ bệnh viện chúng ta không sạch sẽ nhất chính là lão già như ngươi! Có muốn bà đây giúp ngươi tắm rửa một chút không?”
“Nhanh lên...”
Trình Tinh Hà nháy mắt với ta:
“Vật kia đã vào cửa số hai, nếu không qua đó, chúng ta sẽ đuổi không kịp.”
Ta nhìn kỹ chữ cửa số hai, hơi sửng sốt.
…
Cửa số 2 được dán một tờ giấy in, viết là rác thải bệnh viện.
Tiểu quỷ kia vào nhà xác ra còn hiểu, chứ vào phòng rác làm gì? Chẳng lẽ...
Ta giật mình, giống như chơi bóng rổ, ở trước mặt bác gái làm một hành động giả là muốn đi vào, nhưng vừa bước một bước, ta lập tức cảm thấy hoảng hốt - bác gái kia nâng cổ áo sau của ta lên giống như xách cún con, chân ta cũng lơ lửng trên không!
Nói thật, ta nghi ngờ bác gái này có quan hệ họ hàng với nhà Hòa Thượng, đây là võ lực gì thế?
“Nhóc con, nói ngươi mập thì ngươi tức giận đúng không?”
Bác gái lạnh lùng nói:
“Ta nói cho ngươi biết, có bà đây ở đây, ngươi đừng hòng đi vào một bước...”
Nhưng bác gái còn chưa nói hết những lời này, ta lại cảm thấy sức lực kia biến mất, người ta rơi xuống mặt đất, còn chưa kịp phản ứng tại sao bác gái thả ta xuống thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng một người kêu thảm thiết.
Ta quay đầu nhìn lại, bác gái kia liên tục lui về phía sau vài bước, giống như bị một bàn tay vô hình túm lấy tóc, tiếp theo “bụp” một tiếng, cái đầu lớn bị đập liên tục vào tường, người cũng theo tường trượt xuống, giống như cá chết trợn trắng mắt, bất động.
Trình Tinh Hà rất khẩn trương giữ chặt ta:
“Tiểu ca, sao ngươi lại xúc động như vậy? Gây ra án mạng là vi phạm pháp luật đấy!”
Trời đất chứng giám, ta ngoại trừ bị nàng siết thì chưa hề làm gì cả, chẳng lẽ là...
Quả nhiên, đầu ngón tay thoáng cái đau nhức, Tiêu Tương?
Đúng rồi, nàng đã từng nói, không cho phép ta bị bất kỳ một người phụ nữ nào chạm vào.
Trong lòng ta lập tức run rẩy, ngay cả giấm của một bác gái như vậy mà nàng cũng ăn, có phải sau này ngay cả canh gà mái cũng không được uống không?
Giáo sư La nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt này, bị dọa đến mức tay lập tức ôm ngực, lẩm bẩm không thể tưởng tượng được trên thế giới thật đúng là có khí công.
Đây không phải là khí công!
Giáo sư La tỉnh lại, vội chạy đến bên cạnh bác gái kia, hình như là kiểm tra bác gái kia có chuyện gì hay không, thật sự là tấm lòng của người thầy thuốc, bị dồng nghiệp nhổ nước bọt khinh bỉ mà hắn vẫn không bỏ mặc nàng.