Còn Trình Tinh Hà là thiếp kim, cũng có nghĩa là kim bạc, chủ tài, chất lượng thiếp kim này cũng không tệ lắm, chứng tỏ số tiền kiếm được lần này cũng không phải số ít.
Nhưng cũng có điểm giống nhau...ta lập tức nhíu mày, thiếp vàng này của hắn cùng phối hợp với cung tai ương, chứng tỏ rằng mặc dù chính tài hậu hĩnh, nhưng lại hung hiểm, hắn có khả năng sẽ bị thương, thực sự chẳng khác gì bán mạng cả.
Nhưng đây cũng là điều bình thường, cầu giàu sang trong hiểm nguy mà.
Bạch Hoắc Hương ngoài miệng thì nói nhân sâm không còn nguyên vẹn kia không đáng tiền, nhưng lại lặng lẽ thu thập nhân sâm đó lại, ngay cả đá vụn bám trên nhân sâm dùng dùng tăm bông lau đi sạch sẽ.
Thấy ta nhìn nàng, nàng còn trừng mắt liếc ta một cái.
Ách Ba Lan nhỏ giọng nói:
”Ca, ngươi không biết đó chứ...Hoắc Hương tỷ thấy từ khi ngươi có được Bàn tay trừ tà, hành khí luôn không đủ dùng, tỷ ấy nói loại nhân sâm ngàn năm này có mang linh khí, phối hợp với tiên dược tìm được bên trong động Phượng Hoàng biết đâu có thể làm tăng lên hành khí cho ngươi, tỷ ấy còn đang nghiên cứu đây, vật bảo vô giá thì dễ tìm, còn người có tâm thì khó mà tìm được nha!!”
Ta chợt thấy kinh ngạc, con hàng này sao còn có thể nói ra được lời lẽ thế này, nhưng ngẫm nghĩ lại thì cũng nhìn ra được, mấy ngày nay Ách Ba Lan đang mê xem phim cung đấu, trên màn ảnh vẫn luôn là chuyện tình cảm của đám phi tử và Vương gia.
Kỳ Đại Niên biết được bọn ta phải đi thì muốn đích thân tiễn bọn ta, nhưng Kỳ Đại Khánh đã trở nên như vậy, lúc này hắn ta cũng không thể phân thân đến được cho nên cho người đến tiễn bọn ta.
Trương Mạn ăn phải một miệng dơ bẩn lúc này vẫn còn nôn ói không ngừng, vừa thấy bọn ta phủi mông muốn đi, thì cứ khăng khăng đòi bọn ta cho nàng ta một lời giải thích.
Ta có thể nói gì đây, ta chỉ có thể nói là đồ vật thì có thể ăn nhầm, nhưng nói thì không được nói nhầm, tất cả đều là do chính bản thân nàng ta tìm đến.
Hiện giờ Kỳ Đại Khánh cũng đã chết, Kỳ Đại Niên cũng không cần đeo lớp mặt nạ đó nữa...trước đây hắn ta cố diễn ra tình cảm anh em sâu đậm, vốn dĩ cũng là diễn cho người ngoài nhìn xem, giờ đây nhân vật này hắn ta đã diễn đủ rồi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cảnh vật bên ngoài đìu hiu vắng vẻ, cây cối đều trụi lủi, Trình Tinh Hà biết mình sắp phát tài, tâm trạng dường như cũng rất kích động, hắn mở cửa sổ xe gào thét lên:
“Vì ngươi ta hứng chịu gió lạnh rét buốt, những lúc cô đơn ta khóc cạn nước mắt…”
Khóc cái ông nội ngươi, đóng cửa sổ lại không phải là được rồi sao.
Vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên ta nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu vàng chạy nhanh như bay tới.
Thủy Bách Vũ từng nói, cẩn thận với chiếc xe có màu vàng…
Ta vội vàng lớn tiếng nói với tài xế:
“Lái chậm lại, cách xa chiếc xe màu vàng đó một chút!”
Tài xế có vẻ chất phác, nghe thấy lời này của ta, không những không chú ý lái xe mà còn chầm chậm quay đầu lại “Hả” một tiếng với ta nữa.
Hả cái ông nội ngươi, nhìn xe đi kìa!
Cũng thật trùng hợp, chiếc xe màu vàng kia chạy đến trước mặt bọn ta, đúng lúc tăng tốc chuyển làn, đây cũng coi như một pha điều khiển nguy hiểm, tài xế cũng phản ứng kịp đánh tay lái đột ngột sang trái, cả xe đều không kịp đề phòng, suýt chút nữa đã mất trọng lực, mọi người va vào cửa kính xe, còn chưa kịp định thần lại, ta chỉ nghe một tiếng “rầm”, chiếc xe của bọn ta đã va chạm với chiếc xe trước mặt.
Hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại, thì trên chiếc xe phía trước, một người phụ nữ đi xuống, trên người mặc chiếc áo lông chồn, bên dưới thì ngược lại không mặc gì, nàng ta mang một đôi giày cao gót cao ngất trời, lọc cọc đi xuống xe, sau khi đã nhìn qua kiểm tra tình huống xe mình, nàng ta quay đầu lại, lấy chân đá vào trên cửa xe của bọn ta:
“Con mợ nó, ngươi biết lái xe không hả mà đâm phải ta, ngươi mù rồi hả!”
Tài xế là người trước đó lái xe cho Kỳ Đại Khánh, có thể đã quá quen với sự áp bức của ông chủ cường thế, cho nên lúc này hoang mang lúng túng đi xuống xe, cuống cuồng lên tiếng:
“Ban nãy ta không cẩn thận…”
Bọn ta cũng theo xuống xe, ta còn chưa kịp đứng vững chân thì đã thấy người phụ nữ đó vung cánh tay tát một cái lên mặt người tài xế làm hắn ta loạng choạng, sau đó còn mắng:
“Con mợ nó, sao mày không bất cẩn với con mẹ mày đi? Đâm hỏng xe của ta, có bán đi hết linh kiện trên xe của ngươi cũng không đền nổi, mau về bán nhà đi!”
Mẹ kiếp, rõ ràng là người phụ nữ này tự lái xe lao vào nguy hiểm, mà lúc này lại đổ lỗi cho người khác, đã vậy còn đánh người, ba của nàng ta là Lý Cương sao?
Ta lập tức đẩy cửa xe đi xuống, túm lấy tài xế trở lại:
“Sợ cái gì, chuyện này là trách nhiệm của nàng ta, gọi điện thoại báo cảnh sát đi.”
Người phụ nữ thấy bọn ta đi xuống theo, còn cười khẩy một tiếng:
“Buồn cười, các ngươi biết ba của ta là ai không?”
Ta thoáng sững sờ, chẳng lẽ thật sự là Lý Cương sao?