Mà nàng ta càng nói càng giận dữ, một tay còn túm lấy ta:
“Ngươi là chủ xe đúng chứ, xem ra ngày hôm nay ngươi thật sự không nên ra đường, hôm nay tâm trạng ta khá tốt, ta sẽ dạy dỗ ngươi làm người miễn phí…”
Nói xong nàng ta còn muốn tát một bạt tai vào trên mặt ta.
Nhưng đúng lúc này, ta nhìn thấy rõ ràng, trên nhân trung của nàng ta có một tia tà khí tự dưng hiện lên còn nhuốm màu máu, sắp có tai ương đổ máu...e là rất nghiêm trọng, nhẹ thì thiếu cánh tay gãy cái chân, nặng thì đến cái mạng cũng không còn.
Nhưng còn chưa đợi đến lúc ta đưa tay chặn nàng ta lại, nàng ta bỗng nhiên hét lên một tiếng, ôm lấy cánh tay lăn lộn dưới đất:
“Ngươi dám đụng vào ta, ngươi chán sống rồi!”
Nhất thời ta liền ngây ngốc, ta đụng vào nàng ta lúc nào chứ!
Trong nháy mắt ta nghi ngờ rằng nàng ta muốn ăn vạ, nhưng nhìn kỹ thì biểu cảm đau đớn trên mặt nàng ta cũng không phải là giả vờ...nước dãi cũng chảy ra khỏi khóe miệng làm nhòe đi son môi của nàng ta.
…
Bạch Hoắc Hương ở trong xe thì lại cất tiếng nói điềm nhiên như không:
“Ta khuyên ngươi, mau đến bệnh viện chụp Xquang đi, trên vai của ngươi có thứ gì đó.”
Cũng trùng hợp, bên đường có một cái bệnh viện, người phu nữ đó chắc hẳn hết sức đau đớn, nàng ta cũng không còn để tâm đến chuyện cái xe mà ôm lấy cánh tay đi đến bệnh viện, còn ngoái đầu lại nói:
“Các ngươi đợi đó cho ta…”
Gã tài xế lúc này dường như đã bị dọa sợ, nhỏ giọng nói:
“Vậy bây giờ…”
Nàng ta bảo ngươi đợi thì ngươi sẽ đợi sao?
Ta híp mắt nhìn chiếc xe của người tài xế cũng chẳng có hư hại gì, sau đó lại nói với gã hiện tại ta có có chút việc gấp cần phải mau chóng giải quyết, gã đưa ta trở về, nếu như báo cảnh sát gã cũng có camera hành trình, nếu như cần nhân chứng có thể gọi ta bất cứ lúc nào.
Tài xế suy nghĩ thấy lời này của ta có lý, thì liền khởi động xe đưa ta trở về.
Ta cẩn thận nghĩ lại về người phụ nữ kia thì vẫn có chút buồn bực, ta liền hỏi Bạch Hoắc Hương xem trên vai nàng ta rốt cuộc là có thứ gì?
Bạch Hoắc Hương quay mặt đi phớt lờ ta:
“Ngươi cũng quan tâm đến nàng ta nhiều nhỉ, hay là ngươi đến bệnh viện xem giúp nàng ta đi?”
Ta nghe thấy lời này thì cảm thấy không bình thường, cũng không hỏi tiếp nữa, Bạch Hoắc Hương thấy ta không hỏi, lúc này mới nói thêm một câu, có lẽ là người phụ nữ đó đã đắc đội người khác.
Trình Tinh Hà vừa ăn que cay vừa nói:
“Cái miệng như thế không đắc tội người khác cũng uổng.”
Đúng vậy, môi trên môi dưới của người phụ nữ kia đều mỏng, khóe miệng lại sắc bén chùng xuống, đây gọi là môi phá nhận, chỉ họa từ miệng mà ra, mà cái miệng đó khi khép lại cũng lờ mờ lộ thấy răng, miệng khép không kín, không nói ra được lời hay, nhân duyên chắc chắn sẽ rất kém.
Vừa tới nơi bước xuống xe, Cao lão sư đã vội vã đi ra đón, còn oán trách ta trở về quá muộn, Thủy tiên sinh đã chờ đợi lâu đến như thế, ông ta không nỡ để người ta đợi lâu.
Cao lão sư cũng coi như là một người từng trải trong nghề, cũng hiếm khi thấy được ông ta lại cung kính với người khác như vậy, xem ra thanh danh lấy ơn báo oán của vị Thủy Bách Vũ này cũng thật không phải hư danh.
Có điều...rốt cuộc giữa ông ta và nhà bọn ta có quan hệ gì, vì sao lại tỏ ra như rất quen thuộc với ông cậu ba và Mã Nguyên Thu vậy? Hơn nữa, dường như từ lúc nhỏ ông ta đã từng gặp ta.
Đi vào trong nhìn xem, quả nhiên Thủy Bách Vũ đang ngồi trên ghế khách uống trà, hắn ta ngồi trên ghế khách, uống trà đậm bên trong bình giữ nhiệt mang theo, vừa uống vừa thưởng thức, như thể đang uống loại trà cao cấp nhất vậy.
Ông ta ăn mặc cũng giống như lúc trước, mộc mạc nhưng sạch sẽ chỉnh tề...thật đúng là người có bản lĩnh, trông dáng vẻ như không hề ham muốn hưởng thụ vật chất gì cả vậy.
Ông ta vừa thấy ta, hai mắt bỗng sáng lên:
“Về rồi sao?”
Nói xong, lại nhìn về hướng đám người Trình Tinh Hà đang theo vào, ông ta lại gật gù không ngừng:
“Tốt lắm...bên cạnh ngươi, ngọa hổ tàng long.”
Lỗ tai Trình Tinh Hà cũng rất nhạy, tùy tiện lên tiếng vô cùng hào sảng:
“Thủy tiên sinh danh bất hư truyền, mắt nhìn người cũng rất chuẩn xác.”
Con mẹ nó, ngươi còn không biết khiêm tốn.
Ta đá hắn một cái, bảo hắn chuẩn bị ít đồ để tiếp đãi khách, dựa theo quy củ ngành nghề mà chào hỏi qua một lượt, sau đó lại hỏi thăm đến lai lịch của Thủy Bách Vũ.
Cao lão sư còn chê ta kiêu căng xốc nổi, nháy mắt ra hiệu cho ta không ngừng, nhưng Thủy Bách Vũ thì dường như chẳng hề so đo tới, còn nói cười với ta:
“Ta đi thẳng vào vấn đề vậy...Lần này ta tới đây là có việc muốn mời ngươi giúp đỡ.”
“Ta?”
Cả ta và Cao lão sư đều sững sờ, một người Thiên giai tìm một người Huyền giai đến giúp đỡ, chuyện này ta thật sự chưa từng nghe nói đến.