Người nọ đen nhẻm, tướng mạo phổ thông, thoạt nhìn bốn mươi tuổi, song vẻ mặt hết sức âm trầm, giống như ai đó nợ hắn rất nhiều tiền vậy, không khác Mặt Tang là bao.
Quái lạ, đến thăm cha mình, vì sao lại dẫn theo một người như thế?
…
“Cha đang ở bên trong!”
Áo Lông Chồn không chú ý đến người kia, vội nói:
“Đám bác sĩ y tá này chẳng có ai là tốt cả, ta thấy họ không hề cố gắng chữa trị cho cha, ngươi mau nghĩ cách đưa cha đến nơi lớn hơn đi!”
Hiển nhiên người đàn ông cũng có ý định này, lạnh lùng bảo bác sĩ và y tá trong phòng bệnh đi ra ngoài nói chuyện.
Nhân cơ hội này, ta nháy mắt ra hiệu cho Bạch Hoắc Hương, nàng hiểu ý, lặng lẽ đi vào phòng với ta.
Những người khác không chú ý đến bọn ta, chỉ có người cùng nghề nhìn bọn ta với ánh mắt lạnh nhạt.
Ánh mắt của hắn rất quái lạ, giống như đang xem tướng cho ta.
Cảm giác ấy khiến người ta không rét mà run, hệt như ánh mắt của động vật máu lạnh vậy.
Bạch Hoắc Hương ra tay rất nhanh, nàng nâng đầu Uông Cảnh Kỳ lên, đang định cắm một châm, không ngờ còn một có một y tá trực ở đây không đi, vừa trông thấy bọn ta đến thì giật nảy mình, đuổi bọn ta ra ngoài như xua vịt:
“Các ngươi đang làm gì đấy! Đi ra ngoài!”
Ta lập tức ngăn cản nàng, nàng không chen vào được, trơ mắt nhìn Bạch Hoắc Hương cắm kim châm cho Uông Cảnh Kỳ, nàng hét toáng lên:
“Các ngươi thế mà lại...Đáng sợ, giết người rồi!”
Tiếng hét khiến mọi người bên ngoài hoảng sợ, vội vàng chen nhau chạy vào, đặc biệt là con trai của Uông Cảnh Kỳ chạy vào đầu tiên, thấy Bạch Hoắc Hương châm cứu thì quát to với vẻ khó tin:
“Con khốn, ngươi định làm gì cha ta?”
Áo Lông Chồn cũng không ngờ bọn ta lại to gan lớn mật đến vậy, vội lớn tiếng nói:
“Chồng à, họ là bọn lừa đảo đấy, họ muốn hại cha!”
Con trai của Uông Cảnh Kỳ nghe thế thì sắc mặt thay đổi, định xông lên.
Ta ngăn hắn lại, hắn còn định cào ta thì bỗng nghe thấy tiếng ho, Uông Cảnh Kỳ nghiêng đầu, phun ra một cục máu rồi từ từ mở mắt ra.
Lần này, không chỉ đám ngươi xông vào sửng sốt, ngay cả bác sĩ xung quanh cũng hoảng sợ, lẩm bẩm:
“Sao lại thế được?”
“Đúng là kỳ tích!”
“Rốt cuộc cô gái kia có lai lịch ra sao?”
Con trai của Uông Cảnh Kỳ im lặng, nhìn bọn ta như nhìn thấy quỷ.
Trương Quế Phương mập mạp cũng nhướng mày.
Mới đầu Uông Cảnh Kỳ còn cảm thấy choáng váng đầu óc, sau đó nhớ ra chuyện xảy ra trước đó, lập tức nói:
“Ôi trời, ta hối hận rồi…”
Có phải hắn nhớ ra mình đã làm gì trái lương tâm không?
Không ngờ, Uông Cảnh Kỳ nói tiếp:
“Đèn có hỏa, hỏa thiêu mộc, ta ngồi dưới đèn, sao có thể yên ổn được? Lật thuyền trong mương, thất sách, đúng là thất sách…”
Trời ạ, đến giờ nào rồi mà ngươi còn chú ý đến điều này!
Nhưng mà mọi người đều thở phào một hơi, hắn có thể tỉnh táo đến mức này, chứng tỏ không có vấn đề gì nữa.
Hòi về lá bùa mới hay, hóa ra là lúc uống rượu hắn bất cẩn bị người khác va phải, rượu văng khắp người, khiến lá bùa bị ngâm cho nát nhừ.
Quả đúng là số phận đã định trước.
Bóng người còng lưng lần trước đã bị chúng ta mạo phạm, hai ngày nay thẹn quá hóa giận, nhất định sẽ trả thù Uông Cảnh Kỳ, ta bèn hỏi hắn:
“Ngươi nghĩ lại xem, có phải ngươi đắc tội rất nhiều người nghèo không?”
Trình Tinh Hà nói cái thứ giẫm người ấy thậm chí còn không mặc quần áo, lẽ nào là thần nghèo chuyên phù hộ người nghèo đến giải oan cho tín đồ của mình?
Uông Cảnh Kỳ thấy ta hỏi một câu không đầu không đuôi như thế thì nghệt mặt ra:
“Đắc tội? Làm gì có!”
“Ngươi nghĩ kỹ lại đi!”
Chính miệng quỷ nghèo nói vậy, còn có thể là giả được sao?
Nhưng Uông Cảnh Kỳ vẫn tỏ ra mù mờ:
“Thật sự không có mà, ta cũng coi như là con cháu thư hương thế gia, còn không quen biết mấy hộ nghèo nào ấy chứ!”
Kể cũng lạ, tuy mắt của Uông Cảnh Kỳ đầy tơ máu, nhưng lại rất rõ ràng, ánh mắt của hắn trong sáng, kiên định, hắn không nói dối.
Thế thì kỳ quái, đâu thể có chuyện quỷ nghèo đổ oan cho hắn được?
Ta chưa kịp hỏi thì con trai của Uông Cảnh Kỳ bỗng tiến lên, tay hắn khoác lên vai ta định lôi ta đi:
“Rốt cuộc ngươi là ai? Dựa vào đâu mà hô to gọi nhỏ ở giường bệnh của cha ta?”
“Ngươi ăn nói cho lễ phép!”
Trinh Tinh Hà chen từ phía sau lên:
“Nếu không có hắn thì chỉ sợ hôm nay cha ngươi đi đời nhà ma rồi!”
Ách Ba Lan nhìn quanh một lượt:
“Ca, ta có thể dùng huyết áp kế đập vào đầu hắn không?”
Bảo ngươi đừng tự tiện đánh người, không phải bảo ngươi tìm vũ khí.
Uông Cảnh Kỳ cũng bảo con hắn đừng cố tình gây sự, sau đó hỏi ta, có phải chuyện dấu chân có tiến triển rồi không? Tối nay hắn không còn cảm thấy đau lưng nữa, đỡ hơn nhiều rồi.
Ngươi đỡ hơn là đúng rồi, người rơm đã hy sinh cho ngươi rồi.