Đến bệnh viện, mọi người xung quanh đang thăm hỏi hắn, khiến viện điều dưỡng tư nhân này trở nên chật chội, bọn họ đều đang thì thầm với nhau:
“Ta đã nói rồi mà, năm người trước đó đều đã vào viện rồi, Uông Cảnh Kỳ cũng gặp nạn sớm thôi. Ngươi thấy sao, cũng muốn xuống dưới làm bạn với mấy tiền bối kia.”
“Tự hắn rước lấy xui xẻo thôi, nơi này không may mắn, có người nào nhậm chức ở đây mà có kết cục tốt đâu?”
“Nếu hắn cũng xảy ra chuyện thì chắc chắn Trương Quế Phương sẽ là người được lên chức lần này, chúng ta phải chọn đội sớm thôi.”
Trương Quế Phương? Tiểu Thanh lập tức nói cho ta biết, đó là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Uông Cảnh Kỳ, trường dạy võ đối diện văn phòng của Uông Cảnh Kỳ là do cha vợ của hắn mở.
Nhưng đang nói đến đây thì những người kia lập tức im miệng, một người mập mạp trắng hồng bước vào, vẻ mặt nghiêm túc không giấu được nét vui mừng, Tiểu Thang nghiến răng nghiến lợi nói với đó, người này chính là Trương Quế Phương, chắc chắn hắn đến để bỏ đá xuống giếng xem trò vui, rồi nhờ bọn ta nhất định phải giúp Uông ca của hắn.
Người này đích xác không phải loại dễ đối phó, hắn có đôi mắt linh cẩu, khí thế hung ác, là kiểu người hai mặt, mặt ngoài nói cười hớn hở với ngươi, sau lưng thì ngáng chân ngươi, là hạng tiểu nhân điển hình, thoạt nhìn bây giờ sự nghiệp thuận lợi, nhưng nếu không nhờ có cha mẹ tích đức thì hắn không thể leo lên vị trí cao như hiện nay.
Hơn nữa, còn có tà khí rõ ràng quấn lên người hắn, chứng tỏ hắn không đi đường ngay, làm nhiều việc trái lương tâm. Quả nhiên, hắn vừa vào đã bày tỏ sự quan tâm lo lắng, nói rằng sẽ bảo bác sĩ cố gắng hết sức để cứu giúp Uông Cảnh Kỳ, diễn lố hết sức.
Nếu hắn và Uông Cảnh Kỳ là đối thủ cạnh tranh, vậy thì rắc rối trên người Uông Cảnh Kỳ có liên quan gì đến hắn không?
Ta không tỏ vẻ gì, mãi mới chen vào trong được, phát hiện Uông Cảnh Kỳ nhắm mắt, vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Điều này khiến Áo Lông Chồn lo lắng, đầu tiên nàng chửi những người bên cạnh Uông Cảnh Kỳ một trận, trách bọn họ không chăm lo cho Uông Cảnh Kỳ, tại sao cái đèn treo ấy lại không rơi trúng đầu các ngươi đi?
Sau đó một y tá đi từ bên trong ra, nàng lại giữ lấy cô y tá đó mắng té tát, nói bọn họ làm ăn kiểu gì không biết, cấp cứu lưu như thế rồi mà sao bệnh nhân vẫn bất tỉnh, bác sĩ y tá đều là một đám ăn không ngồi rồi, không có y đức.
Nơi này là viện điều dưỡng tư nhân, nhân viên y tế đều biết Áo Lông Chồn nên không ai dám làm gì nàng.
Trương Quế Phương còn ra vẻ trưởng bối an ủi vào câu, khuyên Áo Lông Chồn đừng nóng, Áo Lông Chồn không tiếp nhận ý tốt, bảo hắn cách xa nàng ra, còn nói đèn treo không rơi xuống đầu hắn, nói miệng thì ai chẳng nói được.
Ánh mắt Trương Quế Phương lóe lên vẻ tức giận, nhưng hắn thuần thục giấu cảm xúc ấy đi ngay lập tức.
Tiểu Thanh đứng bên cạnh ta thở dài, nói rằng lần trước Áo Lông Chồn đua xe đắc tội hắn, lần này vẫn nhớ ăn không nhớ đánh.
Thù mới hận cũ không ít nhỉ.
Qua cửa sổ thủy tinh và mặt nạ dưỡng khí, ta nhìn ra được tuy hắc khí bao phủ khuôn mặt của Uông Cảnh Kỳ, nhưng có một tia sáng đỏ ở nhân trung giấu bên dưới lớp hắc khí đó, đây là dấu hiệu gặp dữ hóa lành, chứng tỏ có thể gặp được quý nhân, kiếp nạn sinh tử còn có thể xoay chuyển.
Quý nhân...Ta lập tức nhìn về phía Bạch Hoắc Hương, Bạch Hoắc Hương biết trước ta nghĩ gì, bèn nhỏ giọng nói:
“Xem ra có cục máu bầm ở não, nếu ta không có ở đây thì chuyện này khó giải quyết, nhưng hắn cũng may mắn đấy, ta cắm một châm cho tan máu bầm là được.”
Thế thì tốt quá, có thể hỏi hắn về chuyện hắn đã làm rồi.
Nhưng mà ở đây quá đông, bọn ta không đi vào được.
Đột nhiên, lại có một người đi từ bên ngoài vào, vội vã chạy vào phòng bệnh:
“Cha ta thế nào rồi?”
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc âu phục đi giày da, tóc tai bôi sáp thời thượng, ăn diện bảnh bao, diện mạo giống Uông Cảnh Kỳ đến mấy phần.
Người đàn ông này trông rất xinh đẹp, chỉ có điều phần trán nhô ra lồ lộ, trông hơi giống Thọ Tinh, trông có phần khó coi, nhưng mệnh số lại rất tốt: Từ nhỏ đã được cha mẹ che chở, người bình thường nhắc đến mục tiêu phấn đấu thường nói mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, nhưng còn hắn vừa sinh ra đã ở Rome.
Quả nhiên, Áo Lông Chôn nhìn người đàn ông này thì lập tức bổ nhào về phía hắn:
“Chồng ơi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”
Có thể thấy được Áo Lông Chồn hết sức hài lòng với người chồng này, thế nhưng người đàn ông lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ, vung tay lôi nàng ra:
“Cha ta đâu?”
Hắn dịch ra chỗ khác thì ta mới nhìn thấy có người đi sau hắn, không ngờ lại là người trong giới, trên trán có hào quang công đức.
Vầng sáng ấy là màu xanh lá rất rõ ràng, cấp bậc vào khoảng Địa cấp bậc hai.