“Ca, ta sẽ không đánh nàng, nhưng có một cây đinh ở đằng kia, ta có thể đâm vào đầu nàng không?”
Trình Tinh Hà vội nói:
“Ách Ba Lan, ngươi cũng đừng làm loạn thêm nữa, đâm đinh cái gì chứ - hay là ngươi dùng bảo kiếm trừ tà trên tường đâm vào đầu nàng đi.”
Ta hít vào một hơi, lập tức nói với người mặc áo lông chồn:
“Tốt nhất ngươi nên nhanh chóng nói cho ta biết trên vai ngươi có thứ gì, nếu thật sự không biết thì nói cho ta biết, vai ngươi có từng đụng vào cái gì không cũng được - chuyện này có liên quan đến mạng của cha ngươi, ngươi tự mình nghĩ lại đi, nếu cha ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi làm gì còn tiền để làm mưa làm gió đúng không?”
Thân phận “người nhà” của Uông Cảnh Kỳ chính là điểm yếu của người mặc áo lông chồn, nàng hơi do dự, Tiểu Thang ở một bên cũng khuyên nàng, bảo nàng mau nói đi.
Nàng hơi do dự một lát, mới nói:
“Bệnh viện nói...”
…
Nàng cắn răng, ra vẻ dửng dưng như không:
“Nói thì nói, ta mắc bệnh ung thư rồi.”
Cái gì? Bọn ta ngớ ra.
Hóa ra, khi Áo Lông Chồn gặp tai nạn giao thông, xương bả vai đau dữ dội, bèn đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói rằng chụp X-quang có một thứ hình tròn trên lưng nàng, bảo nàng đi làm những xét nghiệm khác.
Lúc đó Áo Lông Chồn nghe thế thì sợ mất mật, thứ tròn tròn trên người, đó không phải khối u thì là gì?
Nàng không dám kiểm tra tiếp nữa, trở về nhà với tình trạng hồn bay phách lạc, trình độ văn hóa của nàng không cao, không biết có vài loại ung thư có thể chữa khỏi, nàng chỉ cảm thấy mình bị xử tử hình.
Nàng đi một chuyến đến bệnh viện còn nhớ ra, nếu không xích mích với bọn ta thì sẽ không phát hiện ra bệnh ung thư, nàng cảm thấy tất cả là do đám sao chổi bọn ta, đặc biệt là Bạch Hoắc Hương còn nói một câu, rằng sau lưng nàng có cái gì đó, chưa biết chừng khối u ung thu này là do bọn ta đem đến.
Nàng tức anh ách mà không biết xả vào đâu, thế là định đi tìm bọn ta tính sổ.
Thế nhưng khi trở lại tông nhau, bọn ta đã đi mất từ lâu, khiến nàng tức đến giậm chân, bèn tìm Uông Cảnh Kỳ, nhờ hắn đi tìm bọn ta, “cấm sống” bọn ta.
Không đơn giản như vậy, ta chưa từng nghe nói ma quỷ ăn hương khói và Kumanthong sợ khối u của ngươi, ta bèn bảo nàng đưa ảnh chụp X quang của bệnh viện cho ta xem.
Bấy giờ nàng mới lấy một xấp tài liệu ra ném lên mặt bàn một cách miễn cưỡng.
Bọn ta quan sát bức ảnh, Trình Tinh Hà huých ta:
“Ngươi xem chỗ này này.”
Đúng vậy, đích xác có thể lờ mờ thấy được một thứ gì đó tròn tròn trên lưng nàng, mà thứ đó còn có hoa văn kỳ lạ.
Giống như...Chữ viết?
Nhưng độ rõ nét của phim có hạn, không thể thấy rõ nét chữ đó đại diện cho cái gì.
Lạ thật, rốt cuộc đó là gì?
Vì thế ta hỏi nàng:
“Dạo này vai của ngươi có xảy ra tai nạn gì khác thường không?”
Áo Lông Chồn suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
“Không hề!”
Không thể nào, có lẽ dung lượng não của nàng có hạn nên không nhớ ra được, khiến cho ta rất muốn chọc một cái lỗ trên đầu nàng để tin tức chảy ra ngoài.
Vốn dĩ Ách Ba Lan đến đây vì phong thủy cục của nhà mình, thấy hỏi cái gì Áo Lông Chồn cũng không biết thì đâm ra sốt ruột:
“Ca, vậy rốt cuộc chuyện này có liên quan đến Bạch Hổ cục không?”
Ta còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Thang đã giành nói trước:
“Thật ra có một lời đồn truyền lưu trong vùng này, rằng ở đây có nhiều người chết như vậy là bởi vì có bạch hổ thò đầu, bạch hổ há mồm muốn ăn thịt người, đại sư, các ngươi biết không?”
Bạch hổ thò đầu?
Đột nhiên, có người thở hồng hộc chạy vào và hô to:
“Không ổn rồi!”
Ta biết ngay đã có chuyện gì xảy ra, Trình Tinh Hà cũng đoán ra được:
“Nói không giữ lời, đáng đời.”
Áo Lông Chồn cau mày, Tiểu Thang cũng hoảng sợ:
“Chuyện gì thế?”
Người nọ đè ngực, thở hổn hển mãi:
“Uông ca nhà chúng ta xảy ra chuyện rồi!”
Áo Lông Chồn đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi:
“Cha ta làm sao?”
Hóa ra Uông Cảnh Kỳ đi họp, hãy còn đang báo cao thì không biết vì sao một cái đèn treo trên đỉnh đầu tự dưng long ra, rơi thẳng xuống đầu hắn, hắn hôn mê ngay tại chỗ, giờ đã vào phòng ICU.
Tiểu Thang và Áo Lông Chồn sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, Áo Lông Chồn đang định đóng cửa thì bỗng khựng lại, như sực nhớ ra cái gì, bèn trở tay xách ta đi:
“Không phải ngươi nói cha ta có lá bùa gì đó thì có thể bảo vệ tính mạng sao? Ta nói cho ngươi biết, cha ta không làm sao thì thôi, nếu là thật sự có chuyện gì thì ngươi có tám cái đầu cũng không đền nổi đâu!”
Ta còn muốn hỏi hắn, vì sao đang yên đang lành lại không mang lá bùa trên người?
Nếu vẫn mang theo trên người thì có lẽ bóng lưng gù kia đã bị bọn ta bắt được rồi.
Mà ta cũng tò mò, rốt cuộc Uông Cảnh Kỳ đã làm chuyện gì mà đắc tội nhiều thứ như vậy, thế là ta hất tay Áo Lông Chồn ra, đi theo đến bệnh viện.