Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 962 - Chương 962: Ăn Hương

Chương 962: Ăn Hương

Mà cái bóng dáng đen thui kia lại quay người sang, lạnh lùng nhìn bốn phương tám hướng.

Giống như tức giận, đang tìm kiếm người trêu chọc nó!

Bọn ta vội nín thở tìm cơ hội đánh lén, mắt thấy bóng dáng kia từng từng bước đi tập tễnh về phía bọn ta, ta lặng lẽ siết chặt tay trừ tà – ta nghĩ nếu không được thật thì liều mạng thôi.

Nhưng ai ngờ, người mặc áo lông chồn nằm bên cạnh bọn ta vốn dĩ đang ngủ rất ngon nhưng lúc này lại bị âm thanh giẫm đạp đánh thức, bất chợt mở mắt ra, lớn tiếng mắng:

“Đã muộn thế này mà ai lại sống vô ý thức như thế, quấy rầy giấc mơ đẹp của bà đây - biết cha của bà đây là ai không?”

Hừ...người mặc áo lông chồn vừa lên tiếng, âm bùn tất nhiên mất đi hiệu lực, ta thấy bóng dáng khổng lồ kia ngừng lại, gắt gao nhìn về phía người mặc áo lông chồn.

Tiểu Thang đã chịu không nổi kinh sợ, lập tức nấc lên, cũng bại lộ theo.

Ta và Trình Tinh Hà lập tức đứng lên, bọn ta còn chưa kịp ra tay đã thấy thứ kia như một cơn gió vọt về phía người mặc áo lông chồn với tốc độ mà người bình thường không thể nào đuổi kịp.

Người mặc áo lông chồn hoàn toàn ngơ ngác, chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó nhào tới trước mặt nàng, nàng sững sờ tại chỗ, trái tim ta thắt lại, trong lòng tự nhủ, bình thường người mặc áo lông chồn kia làm hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác, chắc chắn kiếp nạn trên cung tai hoạ kia sẽ sớm ập tới.

Nhưng ai ngờ, cái bóng đen thui kia lại nhào lên người nàng, chẳng những người mặc áo lông chồn không ngã mà cái bóng đen thui kia lại bị phản xạ bay ra thật xa!

Ta và Trình Tinh Hà đều sửng sốt, mẹ nó, người mặc áo lông chồn có năng lực gì thế?

Ta phản ứng lại rất nhanh, nhân lúc thứ kia ngã xuống đất, ta lập tức đi lên muốn bắt nó, nhưng nó lại xoay người vọt ra ngoài cửa sổ.

Trong nháy mắt đó, ta nhìn thấy sau lưng của nó thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Trình Tinh Hà muốn đuổi theo nhưng ta đã kéo hắn lại.

Trình Tinh Hà khó hiểu hỏi:

“Sao vậy?”

Ta trả lời:

“Lần này đúng là gặp phải xương khó gặm rồi – cái thứ còng lưng đó có mang theo thần khí, là vật ăn hương khói.”

Trình Tinh Hà sửng sốt:

“Ăn hương khói? Trời ạ, chẳng trách!”

Đèn hoa sen của bọn ta là tìm được trong miếu, bình thường tà ma nhìn không rõ đồ vật dưới ánh đèn, nhưng thứ ăn hương khói thì khác - người ta đã quen ở trong miếu thì làm sao có thể nhìn không rõ!

Nếu đã ăn hương khói thì không phải là thứ mà những tiên sinh bình thường như bọn ta có thể đối phó.

Ta lại hỏi Trình Tinh Hà, thứ kia có hình dạng thế nào?

Trình Tinh Hà miêu tả hình dạng của nó cho ta biết, nói thứ kia không mặc áo, trên thắt lưng chỉ quấn một miếng vải rách, đầu còn bị hói một phần, trên người rất bẩn thỉu.

Cái gì vậy? Đây là có thể là một vị thần gì đó ư, ta chưa từng nghe nói qua đấy!

Điều kỳ lạ hơn là, rõ ràng nó ăn hương khói thì nên phù hộ con dân, tại sao lại làm ra chuyện thế này.

Trình Tinh Hà lập tức nói:

“Chắc chắn là Uông Cảnh Kỳ kia tham ô trái pháp luật, hại chết rất nhiều người nghèo, thần phụ mẫu bản xử chịu không nổi nên tự mình tới xử lý hắn.”

Nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng có chút kỳ lạ - nó không chỉ giẫm Uông Cảnh Kỳ, chẳng lẽ năm tiền bối trước của Uông Cảnh Kỳ cũng đều làm những chuyện thế này ư?

Cho dù là kẻ nhẫn tâm hại lẽ ra phải chịu báo ứng, vậy thì cũng phải quy trách nhiệm về miếu Thành Hoàng ở địa phương - sau khi chết phải xuống chảo dầu thì nên xuống chảo dầu, phải hạ cối xay thì nên hạ cối xay chứ.

Người ta còn sống mà lại tới làm hại người sống thì không hợp lý.

Lúc này, người mặc áo lông chồn nắm lấy ta, lớn tiếng nói:

“Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải các ngươi giả thần giả quỷ không? Ta, tại sao ta cảm thấy...”

“Là có quỷ thật!”

Tiểu Thang ở một bên tận mắt nhìn thấy lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, vịn tường gắng gượng đứng lên, lắp bắp nói:

“Ta...Ta đã tận mắt nhìn thấy – cái người rơm đó có thể tự hành động!”

Ngay sau đó, hắn nói lại một lần chuyện vừa rồi, còn thêm dầu thêm muối vào đó.

Người mặc áo lông chồn rất tin tưởng Tiểu Thang, vừa nghe kể lại thì lập tức choáng váng, quay đầu lại khó tin nhìn bọn ta.

Mà ta cũng phản ứng lại - đồ vật trên người người mặc áo lông chồn chắc chắn không tầm thường, bình thường quỷ nghèo sợ nàng có thể là vì thứ trừ tà, mà ngay cả cái thứ mang theo thần khí cũng phải nhún nhường không đụng được nàng, vật này có lai lịch tuyệt đối không nhỏ.

Nghĩ như vậy, ta lập tức muốn nhìn sau lưng nàng nhưng người mặc chồn lớn nhìn thấy tầm mắt của ta là lạ, một ngón tay suýt chút nữa đâm vào mũi ta:

“Trước mặt nhiều người như thế mà ngươi còn dám dùng ánh mắt háo sắc đấy nhìn ta, không có người thì chắc ngươi trực tiếp đè ta xuống nhỉ? Ta nói cho ngươi biết...”

Ách Ba Lan đã tỉnh táo lại:

Bình Luận (0)
Comment