Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 961 - Chương 961: Sát

Chương 961: Sát

Tiểu Thang vừa nghe ba chữ “Thuật thế thân”, không khỏi cảm thấy kính nể, vội đi ra ngoài mua đầy đủ đồ vật cần thiết, người mặc áo lông chồn đến góp vui, lẩm bẩm nói muốn xem bọn ta giả thần giả quỷ như thế nào.

Mọi đồ vật đã được chuẩn bị đầy đủ, ta dán lá bùa lên người rơm, lại mặc quần áo của Uông Cảnh Kỳ cho người rơm, sau đó treo lên đèn hoa sen.

Tại sao lại treo lên đèn hoa sen? Vì đèn hoa sen mang theo thần khí, đồ đạc không phải là người dưới ánh sáng của đèn hoa sen sẽ nhìn không rõ, dễ dàng lừa gạt quỷ qua cửa.

Mấy người bọn ta thì bôi âm bùn rồi ở bên cạnh chờ.

Người mặc áo lông chồn ngồi đợi một lát thì ngủ thiếp đi, mấy người bọn ta cũng mệt mỏi ngáp lên ngáp xuống, ta đang muốn nhắm mắt lại thì đột nhiên cảm giác được, dường như bên ngoài cửa sổ có cái gì đó.

Ở đây là tầng sáu - bên ngoài cửa sổ đương nhiên không phải là người.

Trình Tinh Hà cũng lấy lại tinh thần, hai bọn ta đưa mắt nhìn nhau, Trình Tinh Hà đã lấy dây đỏ tẩm máu chó ra, còn ta thì sờ đến chỗ Thất Tinh Long Tuyền.

Bạch Hoắc Hương và Ách Ba Lan cũng đã ngủ thiếp đi, duy chỉ có Tiểu Thang thì đã đen thui vành mắt, không ngừng hút thuốc duy trì tỉnh táo, dốc sức làm nhiệm vụ chấp hành mệnh lệnh của Uông Cảnh Kỳ.

Hắn ở cách cửa sổ gần nhất, đang rút điếu thuốc ra, đột nhiên lại sờ cánh tay mình thì không ngờ đã lạnh cứng rồi, hắn khẽ giật mình, khó hiểu nhìn bọn ta, giống như là muốn hỏi tại sao ở đây lại đột nhiên lạnh như thế.

Ta vội nháy mắt ra hiệu với hắn, hắn hiểu ý, lập tức căng thẳng hẳn lên, vội dập tắt điếu thuốc.

Tàn thuốc vừa tắt thì một luồng hắc khí theo khe luồng gió nhẹ ngoài cửa sổ bay vào, ta ngưng khí lên mắt, ước chừng có thể nhìn thấy một vật rơi xuống đất.

Trước đó nghe thấy hai chữ “Thiên Vương”, còn tưởng vật này chắc chắn có bộ dáng oai phong lẫm liệt, ai ngờ thứ kia có dáng người còng lưng, cánh tay le lết trên đất, trông vô cùng hèn mọn.

Bộ dạng thế này mà gọi là Thiên Vương?

Biểu cảm của Trình Tinh Hà càng vi diệu hơn, bày ra vẻ mặt khó tin, có thể nhìn ra dáng dấp của thứ này mới lạ cỡ nào.

Thứ này đến gần người rơm mặc quần áo của Uông Cảnh Kỳ, chiếc áo lót của Uông Cảnh Kỳ lập tức không có gió mà tự động nổi lên.

Tiểu Thang thấy vậy, tròng mắt trừng lớn như sắp rớt ra ngoài.

Đồ vật mà có thể động đến người sống đúng là năng lực không nhỏ - gần giống như Sát.

Mà thứ kia đi tới, đột nhiên dùng chân lật ngược người rơm lại.

Tiếng “Lộp bộp” vang lên, người rơm rơi xuống đất, trong mắt Tiểu Thang là người rơm tự mình nằm sấp xuống, hắn không khỏi run rẩy, núp phía sau lưng bọn ta.

Mà cái thứ còng lưng kia chậm rãi đi tới, một chân liên tục giẫm lên lưng người rơm.

Nói thật, từ khi ta vào nghề đến này đã lâu như thế rồi, cũng từng thấy qua rất nhiều vụ án một người một quỷ như thế này, nhưng vụ này thật sự khiến người ta rất khó chịu – vật này muốn giết người lẽ ra rất đơn giản, nhưng trước khi giết người tại sao lại phải giẫm như thế, chẳng lẽ hắn là một người yêu thích như ngựa giết gà?

Người rơm lập tức phát ra tiếng “sột soạt”.

Âm thanh kia khiến toàn thân người nghe nổi da gà - người rơm được dựng lên bằng khung cũng không chịu nổi sức nặng này, sức lực này mà giẫm lên người thật chẳng phải sẽ giẫm gãy cột sống sao?

Tiểu Thang nhìn thấy người rơm tự phát ra tiếng động, cả người càng run rẩy nhiều hơn.

Mà thứ kia còn thay đổi tư thế, càng khiến người ta khó hiểu giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc - hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

Nhưng nếu thứ này đã đến, bọn ta cũng tận mắt chứng kiến nó thật sự hại người, vậy cứ bắt lại rồi nói sau.

Ta lập tức nháy mắt với Trình Tinh Hà, năng lực của thứ này rất lớn, nếu so với đánh chính diện thì chi bằng đánh lén sẽ nắm chắc phần thắng hơn.

Trình Tinh Hà hiểu ý, vừa mới kéo dây đỏ tẩm máu chó ra thì đột nhiên cái tên còng lưng kia khẽ giật mình.

Ta cũng căng thẳng theo, tình huống gì đây, nó phát hiện bọn ta sao?

Theo lý thì không thể nào...

Nhưng không đợi bọn ta kịp phản ứng, bóng dáng còng lưng kia dường như tức giận, ngay lập tức giẫm liên tục lên người rơm kia, sau đó khom lưng, đưa tay nắm chặt cái áo lót kia rồi xé thành hai nửa ngay tại chỗ.

Da đầu của ta lập tức tê dại - nó phát hiện đây là một thế thân!

Trình Tinh Hà ở một bên trừng mắt với ta, ý là mắng ta vẽ bùa kiểu gì thế?

Bản thân ta cũng rất mơ hồ, không đúng nha, mặc dù đây là lần đầu tiên ta sử dụng một là bùa dùng hai lần, nhưng theo lý thì không thể nào làm sai được, hơn nữa ở đây còn có đèn hoa sen, làm sao nó nhìn ra được? Trừ khi...

Nửa lá bùa kia đã rời khỏi người Uông Cảnh Kỳ!

Bình Luận (0)
Comment