Ta đang muốn tìm xem ba bước say còn ở đó hay không, đúng lúc này, Trình Tinh Hà ở một bên nháy mắt với ta, lúc này ta mới phát hiện, cả ba người bọn họ không biết từ lúc nào đã tụ tập ở phía sau một cái tủ lớn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ta đi qua ngay lập tức.
Vừa qua tới, trong lòng ta lập tức phấn khởi - phía sau cái tủ kia có một luồng sát khí rất rõ ràng.
Có một người chết ẩn núp ở đây!
Thì ra sau khi cái người mặc áo lông chồn chứa thần khí trừ tà này tiến vào, những quỷ nghèo khác đều bỏ chạy như chim muông bay tán loạn, chỉ còn sót lại tên có đầu óc không nhanh nhạy này bị lạc đàn, mắt thấy không theo kịp bầy đàn nên đành phải đâm đầu đến chỗ này.
Ta vội bảo Trình Tinh Hà hỏi thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trình Tinh Hà lại nói với ta, nói là tên ma quỷ này còn không biết cách chạy thoát thân thì ngươi nghĩ có thể trông cậy vào hắn nói ra câu gì hay ho chứ, vừa hỏi thì ma quỷ này nói Uông Cảnh Kỳ kia đắc tội với bọn họ, bọn họ đến tìm Uông Cảnh Kỳ để trả thù, mà sau lưng cô con dâu này có một thứ gì đó rất lợi hại khiến bọn họ sợ, cho nên vừa nhìn thấy cô con dâu thì vội bỏ chạy.
Một thứ gì đó lợi hại? Mẹ kiếp, ngoài cái áo lông chồn lớn ra thì trên người nàng có thể có cái gì lợi hại?
Hơn nữa, trả thù? Uông Cảnh Kỳ kia không phải là người tin trào lưu triết học duy nhân và biết luật nhân quả sao? Vậy làm sao có thể đắc tội với nhiều người chết như vậy? Đắc tội thế nào?
Ta lại bảo Trình Tinh Hà hỏi thử, chuyện gì đã xảy ra mà có cái dấu chân lớn kia?
Trình Tinh Hà nói cũng hỏi thì hỏi ra hai chữ, Thiên Vương.
Thiên vương? Câu này có ý gì, minh tinh thì ta biết, thế nhưng thần tiên cũng có Tứ đại Thiên Vương, nhưng uy danh của Tứ đại Thiên Vương lớn cỡ nào chứ, cần gì phải mỗi đêm đến đạp lên lưng của một người sống chứ.
Muốn biết tình hình cụ thể thế nào, xem ra phải tận mắt nhìn thấy cái thứ đi đạp người kia.
Đang suy nghĩ thì đầu ta bị một người nào đó đẩy:
“Mới liếc mắt một cái đã không thấy đâu, mấy người các ngươi lén lút ở đây bàn bạc cái gì đấy, đừng là muốn trộm đồ nhà bọn ta chứ?”
Lại là cái người mặc áo lông chồn.
Nhưng ta có chút hứng thú với thứ gì đó trên người nàng - đó là thứ gì mà lợi hại như thế, ngay cả cô hồn dã quỷ cũng phải sợ?
Vì thế ta cẩn thận nhìn về phía phần bả vai nàng, vừa nhìn đã phát hiện, trên vai nàng có một loại thanh khí rất đặc biệt quấn quanh.
Linh vật?
Cái người mặc áo lông chồn nhìn thấy ánh mắt của ta ngó ngang liếc dọc, ngay lập tức che bả vai lại kín mít, còn nói:
“Ta nói cho ngươi biết, đừng thấy ta thuần khiết như băng như ngọc mà muốn làm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, soi gương đi đệ đệ, không nhìn nổi thì đi tiểu cũng được.”
Ách Ba Lan thật sự nhịn không được nói:
“Ca, ta ngứa tay quá.”
Cái người mặc áo lông chồn vừa nghe giọng của Ách Ba Lan là giọng đàn ông thì hoảng sợ:
“Biết ngay các ngươi không phải là người đàng hoàng gì, còn dẫn theo một tên bê đê? Còn nói không phải là thiên kiều làm xiếc? A, ngứa tay thì bôi darcrine cho đỡ ngứa tay!”
Bôi cái đầu ngươi đấy.
Ta lại hỏi nàng, bữa trước lúc đến bệnh viện kiểm tra, có kiểm tra trên người có cái gì không, có phải làm ngươi bị đau đúng không?
Người mặc áo lông chồn vừa nghe ta hỏi, trong mắt không khống chế được lập tức lộ ra sự sợ hãi, nhưng nàng đã nhanh chóng kìm nén sự sợ hãi kia lại:
“Liên quan gì tới ngươi à? Ngươi trả tiền thuốc men cho ta hay sao?”
Nói xong, nàng lại xoay người đi sang một bên, giống như là chột dạ.
Ta ngưng khí lên mắt, ngược lại có thể nhìn ra - thanh khí sau lưng nàng rất tròn trịa.
Nó là cái quái gì thế nhỉ?
Có lẽ thật sự có chút liên quan với chuyện dấu chân rồi! Nếu đã như vậy, nàng không đi cũng tốt.
Tiểu Thang chạy tới, vội hỏi ta, bây giờ nên làm gì đây?
Ta suy nghĩ một lát rồi nói là trước tiên phải xem cái kia đạp lưng kia rốt cuộc có lai lịch gì đã - ngươi giúp ta chuẩn bị mấy thứ, đèn hoa sen trong miếu, nến đỏ, người rơm, với lại quần áo mà Uông Cảnh Kỳ thường xuyên mặc.
Nói xong, ta lại cầm nửa tờ giấy vàng – là tờ giấy vừa rồi làm bùa cho Uông Cảnh Kỳ, còn dư lại nửa tờ.
Trình Tinh Hà lập tức nhìn ra ta muốn làm gì:
“Hey nha, Thất Tinh, thằng nhóc ngươi gần đây lại tiến hóa rồi, ta đang thắc mắc tại sao ngươi lại vẽ bùa cho người ta mà trước giờ chưa từng làm – giờ ngay cả thuật thế thân thuật cũng biết dùng rồi?”
Đúng vậy, cái này gọi là một lá bùa dùng hai lần – nửa lá bùa vừa rồi đã được Uông Cảnh Kỳ mang theo bên người, nửa lá bùa này dùng để làm thuật thế thân, vậy thì chuyện đỡ tốn nửa phần công sức rồi.