Vừa tì cộm mông, vừa giả bộ bình tĩnh:
“Sao, ngươi nhận ra ta à?”
Mặc kệ có phải nhận nhầm hay không, trước tiên cứ giả vờ giả vịt đã, đây là kinh nghiệm đấu tranh quý giá của ta từ khi vào nghề đến nay.
Quả nhiên, người kia vội nói:
“Không biết là tiền bối của Bãi Độ Môn, vãn bối còn cho rằng ngài...Ham món lợi nhỏ nên dễ lừa, vì thế mới bất kính với ngài, xin tiền bối tha mạng!”
Ta vẫn luôn là người bị bắt nạt, cuối cùng cũng được người khác sợ hãi một lần, thật là đáng mừng.
Không có gì lạ khi hắn cho rằng ta là tiền bối nào đó, từ sau khi có được bàn tay trừ tà, ta đã thu thập một vài tài liệu liên quan đến nó, hóa ra bàn tay trừ tà là một loại công phu rất khó luyện, cho dù có thiên phú xuất chúng, vận số tốt đến mấy thì cũng phải mất mười năm qua để qua một cửa ải, cần rất nhiều thời gian mới có thể luyện thành.
Linh Thụy tiên sinh thấy được bàn tay trừ tà bậc chín, cho rằng ta đã hơn trăm tuổi nhưng diện mạo vẫn đôi mươi, sao có thể không sợ.
Trong lòng ta đã ôm bụng cười sằng sặc rồi, nhưng mặt ngoài vẫn bày ra vẻ lõi đời:
“Ngươi còn trẻ, ta không so đo với ngươi. Ngươi nói cho ta biết, thứ trên cơ thể người phụ nữ kia rốt cuộc có lai lịch gì, mà lại khiến ngươi tốn công tốn sức như vậy?”
Linh Thụy tiên sinh đành phải nói:
“Không phải là ta không muốn nói cho ngài, chẳng qua...Ta được người khác nhờ vả, nên mới đến lấy thứ đó…”
“Nói hươu nói vượn!”
Hiển nhiên hắn rất căng thẳng, bị ta dọa sợ mất mật, ánh mắt của hắn mất tiêu cự, hẳn là sợ mình nói dối bị ta phát hiện:
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi nói ra còn được, nếu không nói…”
Ta vươn bàn tay trừ tà ra.
…
Với thể lực bây giờ của ta, hắn chỉ cần đẩy một cái thì ta đã ngã lăn xuống, nhưng nhìn thấy bàn tay trừ tà cấp chín, hắn nào dám động vào ta.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy bàn tay trừ tà, mặt hắn đã lập tức biến sắc, sau đó miễn cưỡng nói:
“Ta chỉ nghe nói trong tòa nhà văn phòng đó có một pháp khí lợi hại, nhưng ta không ngờ ngươi cũng có hứng thú với thứ đó... ta không dám mơ tưởng đến nó nữa đâu, xin ngươi hãy bỏ qua cho ta lần này!
Được người khác nhờ vả?
"Là ai?"
"Trương Quế Phương!"
Ta sửng sốt:
“Là đối thủ cạnh tranh với Uông Cảnh Kỳ sao?”
Ông Linh Thụy gật đầu lia lịa.
Hai người này cùng hội cùng thuyền, muốn chơi khăm Uông Cảnh Kỳ cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng Trương Quế Phương không phải người trong cuộc, sao hắn biết trong tòa nhà có món đồ lợi hại?
Ông Linh Thụy vội vàng nói hắn cũng thấy khó hiểu!
Vì vậy hắn mới nhân cơ hội đến tòa nhà văn phòng xem thế nào, hắn thấy không có gì bất thường... chỉ nhìn thấy một luồng khí màu vàng xông thẳng lên trời, quả nhiên bên trong có báu vật, bảo vật này có mang thần khí, cũng không phải đồ vật bình thường, nó chắc chắn là một pháp khí quý hiếm.
Lúc này hắn mới biết những gì Trương Quế Phương nói là sự thật, khi không lại có một món hời rơi xuống đầu, hắn có thể không lấy sao?
Đương nhiên hắn cũng biết rằng không thể mắc nợ người khác, vì thế đã hỏi Trương Quế Phương rằng ngươi đã nói cho ta biết tin này, ta nên làm gì để báo đáp ân tình của ngươi?
Trương Quế Phương vội vàng nói hắn cũng không cần gì, chỉ cần trong lúc đi lấy thứ đó, ngươi nhân tiện thiết kế lại phong thủy ở văn phòng của Uông Cảnh Kỳ là được.
Ông Linh Thụy này cũng biết rõ nếu mình phá hoại phong thủy của Uông Cảnh Kỳ và khiến hắn gặp xui xẻo, Trương Quế Phương sẽ vừa đánh bại được đối thủ vừa trút bỏ được một mối oán hận, còn mình thì nhận lại được một món đồ.
Theo lý, đã làm nghề phong thủy, chúng ta không nên nhúng tay vào việc thù hận hay tình cảm riêng tư của người khác, nhưng vì quá hứng thú với bảo vật đó, ông Linh Thụy đã không còn tâm tư cân nhắc đến nguyên tắc này.
Ta cũng có thể nhìn ra điều này, ông Linh Thụy lợi hại như vậy, nhưng dù sao cũng là nhị phẩm Địa cấp, nói trắng ra là đức không xứng với địa vị, vì thế đã bị giáng cấp.
Còn lại đúng như ta suy đoán... tòa nhà văn phòng giống như một tấm sắt, người bình thường còn không vào được chứ đừng nói đến việc tìm báu vật, vì vậy ông Linh Thụy đã xem tướng cho Uông Cảnh Kỳ và biết rằng con trai hắn là người chẳng có tài cán gì nên đã dùng chiêu với hắn.
Nhìn thấy năng lực của ông Linh Thụy, con trai hắn chỉ biết há hốc mồm vì ngưỡng mộ, nhân cơ hội này, ông Linh Thụy mới nói rằng trong thời gian này Uông Cảnh Kỳ đang gặp đại nạn, lời nói này đã khiến đứa con trai suýt chút nữa tè ra quần vì sợ hãi, và rồi hắn đương nhiên sẽ dẫn ông Linh Thụy đến văn phòng làm việc để diệt trừ tai họa.
Lợi dụng thời cơ này hắn đã dùng lệnh triệu hồi linh hồn của gỗ bách để dẫn báu vật đó ra, không ngờ khi đã triệu hồi được rồi thì nó lại không thể thuộc về hắn.
Hắn vẫn rất băn khoăn không biết thứ đó đã đi đâu? Có thể nói, vì lần sử dụng năng lực triệu hồn đó mà hắn đã bị mắng cho một trận tơi bời, không những không tìm được báu vật mà hắn còn bị đuổi đi.
Nhìn thấy Uông Cảnh Kỳ mãi mà vẫn chưa gặp xui xẻo, Trương Quế Phương vẫn luôn thúc giục hắn, hắn làm gì dễ dàng từ bỏ báu vật đó như vậy, hắn không cam tâm khi miếng mồi đã đến gần mà lại không ăn được nên đã tẩy não đứa con trai của Uông Cảnh Kỳ, bảo hắn giúp mình nghĩ cách, bất luận thế nào cũng phải đến đó lần nữa, con trai Uông Cảnh Kỳ vừa chuẩn bị sắp xếp thì Uông Cảnh Kỳ đã phải nhập viện.