Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 970 - Chương 970: Vật Sống

Chương 970: Vật Sống

Ta ngẩn người:

“Nghĩa là sao, nó là một vật sống?”

Ta chưa bao giờ nghe qua có loại pháp khí sống.

Bạch Hoắc Hương cau mày:

"Dù sao nó cũng có ý thức."

Vậy nó rốt cuộc là gì?

Nhắc mới nhớ, văn phòng đó từng là nha môn thời xưa, từng có truyền thuyết về người mặc đồ đỏ, lẽ nào thứ này là do người mặc đồ đỏ biến thành?

Hai mắt Trình Tinh Hà sáng lên:

"Đừng nói là hoàng tinh đấy nhé?"

Hoàng tinh mà hắn nhắc đến không phải là một loại thuốc mà là vàng bạc làm đơn vị tiền tệ lưu thông vào xã hội thời xưa, vì liên tục được lưu truyền nhiều đời nên vàng bạc cũng vướng bụi trần, dần dà sẽ trở thành một vật có linh khí, truyền thuyết kể rằng nếu ngươi nhìn thấy một đứa trẻ ở một nơi hoang vắng thì khi đuổi theo ngươi sẽ không thấy nó nữa, đó gọi là hoàng tinh, cứ đào theo vị trí mà chúng biến mất ngươi sẽ tìm thấy vàng bạc.

Nhưng vàng bạc dù có thành tình thì cũng chẳng có ma nào sợ nó!

Trong mắt hắn chỉ biết đến tiền, hắn muốn thể hiện dù còn chút hơi thở cuối cùng thì hắn cũng phải giữ bằng được tiền.

Xem ra phải tìm được thứ giẫm lên lưng người khác đó thì mới có thể giải mã được bí ẩn.

Lúc này Tiểu Thang vừa hay dáo dác đi tới hỏi chúng ta đã giải quyết ổn thỏa chuyện ở đây chưa? Uông ca muốn bảo ta đến xem phong thủy ở phòng bệnh.

Nghĩ đến đây, ta mới chợt nhớ ra:

“Ngươi hãy nói cho ta biết người tìm thấy chiếc đèn hoa sen đó ở đâu?”

Kẻ giẫm lên lưng người khác đó có mang thần khí, hơn nữa còn thích nghi với ánh sáng của đèn hoa sen, có lẽ nó vốn dĩ đến từ nơi treo đèn hoa sen!

Tiểu Thang vội nói:

"Ta mượn nó từ ngôi miếu Áp Lê đối diện văn phòng của chúng ta."

Miếu Áp Lê?

Trình Tinh Hà trợn mắt:

"Bên trong ngôi miếu đó thờ cúng vị thần nào, Áp Lê cũng có thể được xem là tiên sao?"

Tiểu Thang lắc đầu:

"Phía trước ngôi miếu đó có một cây lê nên người dân chúng ta quen miệng gọi thế thôi chứ thật ra nó tên chính thức, người bình thường không biết được, ta cũng chỉ nhìn thấy trên tập huyện chí... nó được gọi là miếu Thiên Vương."

Vậy thì đúng rồi... những con ma đó chẳng phải đã từng nhắc đến hai chữ “thiên vương” sao!

Ta vội hỏi Tiểu Thang:

“Có truyền thuyết nào về ngôi miếu Thiên Vương đó không?”

Tiểu Thang kể rằng nếu nói về truyền thuyết, ngôi miếu Thiên Vương này quả thật đã phù hộ cho người dân ở đây.

Cung Hưng Long trước đây khác với bây giờ, ngày trước, nơi đây toàn là nước, là vùng đất muối mặn đồng chua, người dân ở đây không trồng trọt mà đánh bắt cá.

Họ nhập gia tùy tục nên thần tiên được cúng bái cũng khác với đất liền, họ thờ cúng thần Thiên Vương.

Dù là ra khơi đánh cá hay cưới hỏi, ma chay, người dân ở đây đều cúng thần Thiên Vương.

Ta bắt đầu suy nghĩ, không lẽ Uông Cảnh Kỳ đã đắc tội với Thiên Vương đó sao?

Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói có Thiên Vương nào ăn mặc rách rưới như vậy!

Ta bảo Tiểu Thang dẫn đường đến miếu Thiên Vương.

Nghe vậy, ông Linh Thụy cũng vội vàng đi theo... trước đây hắn đắc tội với ta nên bây giờ muốn góp chút công sức để bù đắp.

Tiểu Thang vẫn còn chút do dự:

"Nhưng còn phía Uông ca..."

Phong thủy ở phòng bệnh làm sao quan trọng bằng mạng sống trước mắt.

Nghe vậy, Đại Điêu Cầu cảm giác có hơi nguy hiểm, nàng cau mày quyết định lẻn về để trốn đi nhưng đã bị ta kéo lại:

“Nếu muốn chữa khỏi khối u trong người thì hãy đi theo ta."

Đại Điêu Cầu không còn cách nào khác, nàng tiếp tục giãy giụa:

"Không phải các ngươi nói đã hết cách chữa trị sao? Ta thấy ngươi chỉ giỏi khoác lác."

Nghe nàng nói vậy ta bèn buông tay ra, nói rằng ngươi không đi theo cũng không sao, bây giờ ngươi cứ tìm một nơi yên tĩnh và trốn đi... nghe đến đây, Đại Điêu Cầu tỏ ra hài lòng vì đúng ý mình, nhưng nàng không ngờ ta lại nói tiếp:

"Đến lúc đó nếu tiểu quỷ thi dầu lại đến tìm thì không còn ai bảo vệ cho ngươi đâu."

Sắc mặt Đại Điêu Cầu lập tức biến sắc, nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc nãy, không cần ta nói, nàng túm chặt lấy vạt áo của ta không buông.

Ngôi miếu đó ở ngay đối diện với tòa nhà văn phòng... nhưng ngôi miếu này đã đổ nát lụp xụp giống như đã rất lâu rồi không được ai tu sửa, lối vào cũng không lớn, xung quanh toàn là cây, nếu không có người rành đường dẫn đi thì rất khó để tìm thấy.

Tiểu Thang giới thiệu sơ qua cho chúng ta, nói rằng cung điện Hưng Long về sau đã được thay đổi, người dân dịa phương cũng dần dần không đến dây để cúng bái miếu Thiên Vương nữa.

Trình Tinh Hà thở dài, nói rằng thảo nào ma quỷ ở đó lại nghèo rách như vậy, có vẻ như là đến từ ngôi miếu này?

Ta hỏi có phải hắn lại nhìn thấy không? Hắn lắc đầu:

"Không phải đã đến văn phòng làm việc hết rồi sao? Ở đây chẳng thấy có con ma nào, vốn dĩ đã nghèo, lại còn không biết biến hóa thì phải chết đói một lần nữa.”

Hương khói ở đây tồi tàn như vậy, lẽ nào người trông tiều tụy, giẫm lên lưng người khác đó chính là miếu chủ ở đây?

Chúng ta bước vào cổng, bên trong vô cùng hoang tàn, khắp nơi đều là cỏ mục xen lẫn vài cây hồng và cây hạt dẻ, nhìn vào cái cây đó ta mới biết nơi đây còn có người ở... trái mọc trên cây đã được hái xuống.

Quả nhiên, bên trong điện thần chỉ có một ngọn đèn lờ mờ, rõ ràng là sợ tốn sáp.

Bình Luận (0)
Comment