Bên trong có một ông lão canh gác, chúng ta vừa định chào hỏi thì Tiểu Thang đã xua tay, bảo chúng ta chào hỏi cũng chẳng ích gì... ông lão này không những bị điếc mà còn bị câm, không còn cách kiếm kế sinh nhai nên mới đến canh giữ ở đây, thỉnh thoảng có vài tín đồ đến tặng cúng phẩm, ông lão nhờ thế cũng kiếm được chút thức ăn.
Bây giờ tuổi tác đã cao, mắt của ông lão cũng dần kém đi, có chào hỏi cũng không nhìn rõ.
Ta thấy ông lão quả nhiên đúng như lời Tiểu Thang nói, quần áo rách rưới trông thật đáng thương.
Một người từng nghèo đến nỗi phải ăn đất như Trình Tinh Hà cũng không khỏi lắc đầu:
"Đây mà là miếu Thiên Vương sao, là miếu nghèo đói thì có."
Nói rồi chúng ta ngẩng đầu nhìn bức tượng ở sảnh chính, lúc này hai chúng ta đều ngẩn người.
Bức tượng thần ở sảnh chính mặc dù phủ đầy bụi và lớp sơn vàng dường như đã bong tróc gần hết, nhưng nó lại được bọc trong lớp áo giáp và đội một chiếc vương miện bằng vàng, nó đang ở tư thế ra trận giết kẻ thù, tạo hình này gọi là anh minh thần võ, không hề thua kém Thần Vương ở các ngôi miếu lớn.
Ta nhìn sang Trình Tinh Hà:
"Ngươi nhìn thấy cái này đúng không?"
Trình Tinh Hà lắc đầu:
"Chúng ta đi nhầm chỗ rồi sao?"
Tôi hỏi Tiểu Thang xung quanh còn có ngôi miếu nào không?
Tiểu Thang lắc đầu và nói rằng gần văn phòng làm việc chỉ có duy nhất một ngôi miếu, ngoài ra không còn ngôi miếu nào khác.
Đại Điêu Cầu rên rỉ:
"Này, không phải ngươi nói mình có thể chữa khỏi lưng cho ta sao? Tại sao..."
Nhưng chỉ mới nói đến đây, người Đại Điêu Cầu bỗng run lên bần bật.
Vừa quay đầu lại ta đã biết có chuyện chẳng lành, nhân trung của Đại Điêu Cầu loáng thoáng hiện lên một đường màu đen... nàng trúng tà rồi, cơ thể đã bị thứ khác khống chế!
Ông Linh Thụy cũng đã nhận ra:
"Tiền bối, cẩn thận!"
Ta không kịp trả lời lại, vội vàng kéo nàng ấy lại nhưng tốc độ của nàng rất nhanh, vừa mới quay người nàng đã xông thẳng ra ngoài.
Ách Ba Lan và Trình Tinh Hà cũng đã nhìn thấy, họ tung đuôi ngọc tơ vàng và sợi chỉ đỏ ra để kéo nàng lại.
Không ngờ, khi quay mặt lại, nàng dùng hai tay nhấc bổng Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan lên!
Hai người này cũng nặng gần một tạ, huống hồ Ách Ba Lan có thể lực rất khỏe, chắc chắn món đồ trên người nàng rất lợi hại!
Quả nhiên ông Linh Thụy đã không uổng công đến đây, hắn chìa tay và thả tiểu quỷ thi dầu ra ngoài, Đại Điêu Cầu trở mặt lại, vẻ mặt vô cùng hung dữ... rõ ràng muốn liều mạng với chúng ta!
Ta đuổi theo để kéo nàng lại nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng nham hiểm.
Tà khí rất nặng... nặng một cách đáng sợ!
Ta vội hét lên:
"Thứ đó đã xuất hiện, mọi người cẩn thận!"
Chưa dứt lời, trong sân đột nhiên có một luồng gió u ám và lạnh lẽo thổi tới, mùa này vốn dĩ đã lạnh, nhưng cảm giác này lại là cảm giác của cái lạnh thấu xương.
Người chết...có rất nhiều người chết!
Quả nhiên, khi Trình Tinh Hà bò đậy, vừa xoa eo của mình vừa ngẩng đầu dậy thì hít phải một luồng khí lạnh, hắn hét lớn:
"Cmn, Thất Tinh, chúng ta mau chạy thôi, nơi này có rất nhiều người chết... chúng ta không trụ nỗi đâu!"
Nghe vậy, ta lập tức hỏi:
“Chúng trông như thế nào?”
"Người chết thì còn trông thế nào nữa chứ? Ngươi muốn xem mắt hay gì?"
Trình Tinh Hà đành nói:
"Đa dạng hơn nhiều so với đám ma chúng ta thấy ở văn phòng làm việc....già trẻ gái trai, thấp có cao có, ốm có mập có, giàu có nghèo có, phong phú đa dạng, tất cả đều đã ở đây!"
Không ngờ thứ trên người Đại Điêu Cầu có thể kêu gọi nhiều ma như vậy?
Ông Linh Thụy vốn định vận khí lên mắt để nhìn, nhưng phát hiện Trình Tinh Hà có thể nhìn thấy người chết bằng mắt thường, hắn càng thêm kính phục:
“Mới còn trẻ mà đã có đôi mắt như vậy, đây mới đáng là bậc tiền bồi, quả nhiên là ngọa hổ tàng long!"
Nghe vậy, Trình Tinh Hà vô cùng đắc ý, hắn đáp lại một câu rồi tiếp tục khuyên ta:
“Thất tinh, người chết ở đây rất nhiều, lực lượng chênh lệch quá lớn, chúng ta tốt hơn vẫn không nên đắc tội với chúng, chúng ta mau đi thôi... trông có vẻ không liên quan gì đến Bạch Hổ cục, cũng không liên quan đến chuyện của chúng ta."
Vừa dứt lời, ngọn gió âm u đó đã xông về phía chúng ta, khí đen trước mắt che phủ khắp nơi giống như bão cát, nó muốn chặn chúng ta lại và cho Đại Điêu Cầu một đường sống.
Vừa rồi bàn tay trừ tà đã dùng hết hành khí trong người, bây giờ đến hành khí thấp nhất ta cũng không còn, nhưng chuyện đã đến nước này, ta đâu thể cứ bỏ mặc cho qua là xong.
Trước nay ta vẫn luôn can đảm, lập tức nói:
"Muốn đi thì ngươi đi đi... hôm nay cho dù trên người Đại Điêu Cầu là ngọc nạm vàng hay là hòa thị bích, ta cũng phải lấy ra xem cho bằng được."
Câu nói này khiến Trình Tinh Hà rất tức giận, hắn mắng ta đúng là đệ đệ của Mai Shiranui... không biết tốt xấu là gì.