Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 972 - Chương 972: Giọng Nói Lạ

Chương 972: Giọng Nói Lạ

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng hắn vẫn đứng chắn cho ta, dùng sợi chỉ đỏ giúp ta ngăn đám người chết lại:

"Vậy ngươi hãy mau nghĩ cách lấy thứ đó ra đi!"

Lúc trước vì dùng tiểu quỷ thi dầu để đối đầu với ta nên số lượng tiểu quỷ của ông Linh Thụy đã tiêu hao không ít, lúc này hắn cũng chỉ có thể vừa cầm cự vừa chờ ta nghĩ cách.

Dưới sự bảo vệ của những người chết, Đại Điêu Cầu vội chạy ra khỏi cổng miếu, ta bỗng thấy lo lắng, đương nhiên ta cũng muốn đến lấy thứ đó ra nhưng bây giờ lại có nhiều người chết chặn đường như vậy, qua đó cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên sau lưng ta:

"Cảm ơn ngươi... ngươi hãy lấy cái này và giẫm nó dưới chân đi."

Thật kỳ lạ, là giọng nói của ai?

Ta muốn quay lại nhưng chưa kịp quay đầu thì đột nhiên cảm thấy dường như có thứ gì đó tràn vào cơ thể mình đầy dữ dội và mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nhiều so với hành khí của lão Hải.

Không lẽ đây là...

Ngay lập tức hành khí tràn vào chân ta, không chút do dự, ta đạp lên cây hạt dẻ và xoay người lại, khi Đại Điêu Cầu sắp chạy ra khỏi cổng miếu, ta dùng một chân đá vào lưng nàng.

Tư thế này... ta bỗng lóe lên suy nghĩ, ta đã biết là thứ gì đang làm loạn.

Thảo nảo nó không muốn quay lại, thảo nào một chân của tượng Thiên vương lại ở trên không, thảo nào sau lưng Uông Cảnh Kỳ lại có dấu chân.

Thứ này hẳn là quỷ chịu lực cho Thiên Vương giẫm lên!

Rất nhiều quỷ chịu lực không những làm bàn đạp cho Thiên Vương, mà đôi khi tay của chúng còn giúp Thiên Vương bưng đồ.

Pháp khí có thể ra lệnh cho người chết đó!

Sau khi bị đá, Đại Điêu Cầu quay lại nhìn chằm chằm vào ta giống như nhận ra nguồn gốc của hành khí đó, ánh mắt bỗng lộ ra chút sợ hãi, nàng quay người định chạy trốn thì hành khí đó lại cuồn cuộn xông tới đè chặt trên lưng nàng.

Cùng lúc đó ta xoay thất tinh long tuyền trên tay, ánh sáng sắc lạnh sắp đâm vào lưng nàng.

Nhưng Đại Điêu Cầu phản ứng rất nhanh, nàng “phù” một tiếng, vô số cơn gió u ám đâm thẳng về phía ta.

Trình Tinh Hà lập tức hét lên:

"Thất Tinh, tránh đi!"

Làm trong ngành này, chúng ta thường tiếp xúc với tà khí, một lượng nhỏ tà khí thì không đáng e ngại, nhưng nếu tà khí quá nặng và nồng, nó sẽ xâm nhập vào cơ thể, cũng giống như bị nước nhấn chìm, ngọn đèn sinh mệnh sẽ bị tà khí thổi tắt, người cũng sẽ không còn nữa.

Quả nhiên, ta cảm nhận được hàn khí dày đặc đập vào người giống như một trận mưa đá ập xuống, như thế chưa là gì, gió lạnh sắc lẹm còn xông vào vai và đầu ta như có hàng vạn cái miệng!

Toàn thân ta nổi da gà, không lẽ tai họa đó đã đến rồi sao?

Lúc này thân thể ta không chịu được nữa, chân ta thả lỏng, Đại Điêu Cầu nhân cơ hội này trốn khỏi chân ta, nhưng lúc này, hành khí dũng mãnh đó lại xông lên và đè bẹp Đại Điêu Cầu dưới chân.

Động tác đó vô cùng thành thục giống như đã từng làm rất nhiều lần!

Sắc mặt Đại Điêu Cầu cứng đờ, nàng còn muốn giãy giụa, nhưng hành khí hung hãn đó đã lan ra khắp người, ta cảm nhận được hàn khí phía sau lưng bỗng chốc đã bị hành khí thổi bay.

Nhân cơ hội này, ta đâm thẳng thất tinh long tuyền vào lưng Đại Điêu Cầu, lưỡi kiếm chạm vào một vật cứng, ta dùng sức nhảy lên trên, lúc này trên lưng Đại Điêu Cầu bật ra một thứ gì đó.

Ngay khi thứ đó xuất hiện, hàn khí xung quanh lập tức biến mất.

Quả nhiên chính là thứ này, thứ có thể chiêu gọi những hồn ma vất vưởng kia.

Đại Điêu Cầu giống như con lươn bị rút xương, nàng nằm phịch xuống đất, mềm nhũn bất động, lúc nhìn vào đầu nàng, luồng khí đen ở nhân trung đã biến mất.

Nhìn những thứ rơi trên mặt đất, quả nhiên những thứ đó có hình tròn và mang luồng khí màu xanh.

Đó là một miếng lá vàng hình tròn, hình dạng tương tự như cái mà A Mãn đã đưa cho ta nhưng lại to hơn nhiều.

Bên trên là một chuỗi chữ viết phức tạp “Sắc lệnh thủy Thiên Vương trấn giữ sông Cực Lạc."

Sông Cực Lạc...

"Cảm ơn."

Lại là giọng nói uy nghiêm đó, nhưng giọng nói lúc này mang một cảm giác nhẹ nhõm.

Ta lập tức quay đầu lại, nhưng phía sau không có gì cả.

Trình Tinh Hà chạy tới, hắn nhặt miếng lá vàng lên và ngắm nghía:

"Thất Tinh ngươi xem, phía trên viết là “sắc lệnh”... lại còn được hoàng đế thời xưa phê chuẩn!"

“Ai da...”

Tiểu Thang cũng chạy đến, nhìn miếng lá vàng, hắn vỗ vào đầu:

“Không lẽ đây chính là lệnh trấn áp ma quỷ của Thiên Vương?”

Nói rồi hắn lấy điện thoại ra và lướt một lúc lâu, cuối cùng tìm được một bức ảnh.

Trong bức ảnh là một cuốn sách gáy vàng, viết bằng chữ phồn thể, rõ ràng là đồ vật đã có từ hàng trăm năm trước, bên trên ngoài chữ ra còn có một bức tượng nhỏ.

Trên bức tượng đó là hình của Thiên Vương.

Bình Luận (0)
Comment