Nhưng lúc này ta đột nhiên nhận ra ngọn đèn chong bên cạnh Thiên Vương sắp tắt mặc dù vẫn còn rất nhiều dầu!
Tục ngữ có câu, người chết như ngọn đèn đã tắt, ông cậu ba nói rằng thần linh cũng như vậy...ngọn đèn chong đó tượng trưng cho linh khí của thần linh, một khi ngọn đèn này tắt đi thì thần linh cũng sẽ biến mất.
Đây chính là số phận, bây giờ dùng diêm hay những thứ khác đến châm lên cũng không có ích gì.
Lẽ nào...linh khí truyền vào người ta lúc nãy chính là chút sức mạnh cuối cùng còn sót lại của Thiên Vương, vì đã truyền cho ta nên bây giờ hắn sẽ...
Quả nhiên, giọng nói uy nghiêm đó lại vang lên:
"Cảm ơn ngươi...trời đã sáng, ta cũng nên rời đi rồi."
Trời sáng...
Không được, ta không thể trơ mắt nhìn Thủy Thiên Vương biến mất như vậy!
Ta lập tức quỳ xuống dâng hương cho Thiên Vương, gọi mọi người cùng bái lạy với ta, bọn họ mặc dù không biết ta làm thế để làm gì nhưng vẫn tin ta và làm theo.
Đặc biệt là ông Linh Thụy, hắn rất nhiệt tình bắt chước mỗi hành vi, cử chỉ của ta, hắn vô cùng sùng bái ta.
Nhưng sau khi dâng hương, ngọn đèn vẫn tiếp tục mờ dần, không lâu sau thì nó đã vụt tắt!
Ta suy nghĩ một lát sau đó vẫy tay với Tiểu Thang nhờ hắn giúp đỡ chuyện lên quan đến miếu Thiên Vương.
Khi nghe thấy mình có thể giúp đỡ được thần linh, Tiểu Thang vô cùng vui mừng, hắn liền hỏi mình có thể giúp được gì?
Nơi đây cách tòa nhà văn phòng không xa, ta muốn dẫn hắn đến đào tượng tiểu quỷ chịu lực về lại...đến từ đâu thì nên về lại nơi đó, như vậy Thiên Vương sẽ trở lại hoàn chỉnh, nói không chừng còn có cơ hội sống sót.
Tiểu Thang liền gật đầu đồng ý, nhưng rồi nhớ ra gì đó và nói:
“Nhưng...lúc đầu khi xây dựng tòa nhà, chúng ta không hề nhìn thấy bức tượng nào, bây giờ đột ngột đi tìm như vậy thì liệu có tìm được không?"
Sao lại không, điều trùng hợp là ta chính là chuyên gia trong chuyện này.
Ta chưa kịp trả lời, Trình Tinh Hà đã đẩy Tiểu Thang:
"Yên tâm đi, chỉ cần cố gắng suy nghĩ, giải pháp luôn nhiều hơn khó khăn."
Tiểu Thang thấy rất đúng đắn liền đưa chúng ta đến đó.
Vừa đến nơi ta muốn dùng vọng khí để xem nhưng lại không dùng được, bàn tay trừ tà đã tiêu hao hết hành khí của ta.
Nhưng ta có thể quan sát xung quanh.
Chẳng mấy chốc ta đã nhận ra có một chỗ đất có thế đất nhô lên, xung quanh, lầu này vắt ngang lên lầu kia, đan xen tạo thành một bảo tháp, đây gọi là đất bảo tháp.
Phía dưới đất bảo tháp nhất định có đồ vật kỳ lạ...tục ngữ nói rằng bảo tháp giúp trấn áp ma quỷ ở sông.
Nhưng khi đến đó nhìn, Tiểu Thang đột nhiên có chút khó xử:
"Ở đây sao?"
Đúng vậy, đây là nhà kho chứa mấy thứ đồ lặt vặt của tòa nhà văn phòng, khắp nơi đều là thùng và hộp, hoàn toàn không thể bước chân vào, nhìn vào đã khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Trình Tinh Hà nhíu mày:
"Chỉ cần dọn dẹp sạch nơi này thôi cũng phải mất một lúc lâu, làm sao có thể tìm đồ đây?"
Lòng ta chùng xuống...chúng ta không còn thời gian để di chuyển đồ đạc, ngọn đèn có thể tắt bất cứ lúc nào.
Lúc này ta đột nhiên phát hiện có một lá cờ thi đua rách rưới, dòng chữ cảm ơn phía trên đã bị bong ra.
Nhận ra ánh mắt của ta, Bạch Hoắc Hương cũng nhìn sang, lập tức kéo ta lại và nói nhỏ:
"Dưới lá cờ thi đua đó có gì đó."
Quả nhiên, phía dưới lá cờ thi đua đó có một vật sống, nó đang ngọ nguậy!
Ta lấy can đảm vén lá cờ đó ra, không ngờ chưa kịp chìa tay ra thì đã nhìn thấy dưới lá cờ có một vật gì đó vụt ra như tia chớp, lao vào màn đêm vô biên rồi biến mất.
Trình Tinh Hà rất nhanh mắt:
"Hồ đại tiên!"
Hồ đại tiên...Ta thầm nghĩ, Thủy Bách Vũ chẳng phải đã từng nói “Hồ ly nâng cờ” sao?
Vậy thì đúng rồi, ta lập tức nhờ Tiểu Thang giúp đỡ, mọi người không tìm ở những chỗ khác nữa, cứ đào ở đây!
Tiểu Thang vội vàng chạy tới, quả nhiên không lâu sau chúng ta đã đào được một tượng đất sét ở phía dưới.
Không cần phải nói, tượng đất sét vừa nhìn đã biết là một món đồ cũ, phía dưới lớp đất có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu vết màu vàng ố do việc đốt hương gây ra!
Hình dáng giống hệt như thứ mà chúng ta nhìn thấy ở huyện chí trước đây, nó nằm ngoan ngoãn trên đất, hai chân gầy guộc để trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng đau khổ, trông như đang tỏ vẻ đáng thương để xu nịnh, nhìn rất sống động, hai cánh tay xương xẩu giơ cao...rãnh tay vừa hay vừa vặn với lệnh trấn áp ma quỷ Thiên Vương!
Tìm thấy rồi!
Chúng ta nhanh chóng lấy tượng sét chạy ra ngoài và di chuyển đến miếu Thiên Vương.
Lúc này, bầu trời dần dần sáng lên, ta đạp cửa ra và nhét tượng đất sét vào dưới chân tượng thần Thiên Vương.