Giờ đây Để Hồng Nhãn lại càng thêm mơ hồ về lai lịch của ta, ánh mắt hắn ta nhìn ta lại càng phức tạp hơn.
Mà Linh Thụy tiên sinh ở bên cạnh cũng vội nói tiếp:
“Trước mắt chuyện ở nơi này chúng ta cũng đã xử lý xong xuôi rồi...chúng ta cùng trở lại Tứ tượng hội, chia sẻ tin vui này với mọi người trong nghề!”
Ta ngẫm nghĩ lại, đúng rồi, ta còn phải hỏi thăm đám người ở Tứ tượng hội này những chuyện liên quan đến Bạch hổ cục, ngộ nhỡ bọn họ có được manh mối thì ta cũng bớt được chút việc.
Thế là ta cũng đồng ý với họ, đang lúc định rời đi, thì lại nhìn thấy Trương Quế Phương đi tới, dáng vẻ nóng lòng như thể muốn trò chuyện với Linh Thụy tiên sinh, ước chừng là muốn hỏi về chuyện phong thủy hãm hại Uông Cảnh Kỳ, nhưng ở nơi này có quá nhiều người, Linh Thụy tiên sinh cũng không nhìn hắn ta, hắn ta chần chừ một lúc sau đó chỉ đành giương mắt nhìn bọn ta rời khỏi.
Tiểu Thang và Uông Cảnh Kỳ nhìn thấy bọn ta phải đi thì luyến tiếc không nỡ, Uông Cảnh Kỳ còn vội nói:
“Đại sư, sao ngài lại rời đi sớm như vậy, chúng ta đã nói trước rồi mà, ngài còn phải giúp ta nhìn xem chuyện thăng chức của ta đấy!”
Chưa kể, Uông Cảnh Kỳ có thể đại nạn không chết, ắt sẽ có hạnh phúc cuối đời, tuy rằng trên người hắn ta không sạch sẽ, nhưng với năng lực hiện tại của ta nhìn thấy, trên cung thiên di của hắn ta mang theo kim khí, dễ nhận thấy là gần đầy có quý nhân tương trợ, có rất nhiều trợ giúp đối với việc thăng chức, hơn nữa trước đây bị đèn treo đập vào mà vẫn có thể tránh được một kiếp, có thể thấy được là sinh mệnh hắn ta chưa tận, việc thăng chức cũng có rất nhiều hy vọng.
Uông Cảnh Kỳ nghe vậy thì vô cùng vui mừng, cảm ơn ta xong xuôi, còn tâng bốc con dâu nhà mình vượng gia đến mức nào.
Đánh tiếc là trên mặt hắn ta thì thuận lợi, tiếc rằng trên cung con cái gần đây lại xuất hiện một điểm nhỏ màu đen, việc này giống như con đê ngàn dặm sạt lở vì một ổ mối phá vậy, con đường công danh của hắn ta nếu xảy ra việc gì, có thể cũng là do đứa con dâu không coi ai ra gì này gây ra.
Ta khuyên hắn tự giải quyết cho ổn thỏa, đừng có suốt ngày cung phụng đứa con dâu như Bồ Tát, mệnh nàng ta bạc phúc, đối với nàng ta càng tốt sẽ càng đau khổ cho nàng ta.
Uông Cảnh Kỳ nghe thấy thì chợt hiểu ra, luôn miệng nói đã nhớ kỹ. Vừa nghe nói ta sẽ không trở về mà có chuyện khác ở vùng này, hắn ta lại phấn chấn vô cùng, khăng khăng nói rằng đợi ta có thời gian thì nhất định sẽ đến lĩnh giáo ta.
Ta nhớ đến trước đây bởi vì mê tín mà hắn ta đã làm tổn thương quỷ nghèo, lúc này nhìn khắp một lượt trên người hắn vẫn nhìn ra được, trên người hắn có một thứ mang theo vài phần hung sát khí, ta liền bảo hắn ta lấy ra cho ta nhìn thử.
Hắn sờ mó khắp người, sau đó lấy ra được một tấm thiết phiến, bên trên khắc một vài nét chữ, nhưng mà nó không giống chữ Hán, mà một đầu của tấm thiết phiến đó còn được điêu khắc hình tượng một con thụy thú.
Ta cầm lấy nhìn xem thì cũng cảm thấy có chút bất ngờ, ta cũng không biết thứ này là gì.
Uông Cảnh Kỳ quan sát ta một lúc, vội lên tiếng nói:
“Thứ này là do một thuộc hạ của ta lúc đi ra ngoài chơi đã nhặt được nên đem trở về, nói rằng nó giống như vật trừ tà cho nên đã tặng cho ta...nếu như đại sư thích nó như vậy, nếu ngài không chê thì ta tặng lại cho đại sư thưởng thức, coi như làm kỷ niệm!”
Cũng không phải là ta thích, nhưng Uông Cảnh Kỳ mang theo thứ đồ này thực sự không tốt cho chính bản thân hắn ta, ta cũng dứt khoát nhận lấy, coi như là quà cảm ơn lần này, ta nói một tiếng cảm ơn với hắn ta, ngẫm nghĩ xem lúc nào trở về nhà sẽ nhờ Triệu lão giáo sư xem thử.
Trình Tinh Hà ở bên cạnh cũng ra sức nhắc nhở ta.
Hắn vừa há miệng thì ta đã nhìn thấy được cổ họng của hắn, quả nhiên, hắn đè thấp giọng nói với ta:
“Hiếm khi gặp được con dê béo như Uông Cảnh Kỳ, ngươi còn chuyển sang ăn chay sao? Đòi hắn ta thêm chút đi...Hiện tại ngươi đã tới Địa cấp rồi, tiếp nhận phúc báo cũng phải cao hơn, chuẩn bị mấy trăm vạn cũng không thành vấn đề.”
Gặp phải một con dê béo thì ngươi cũng đừng nhổ sạch lông nó chứ! Mấy trăm vạn à, sao ngươi không đi cướp luôn đi!
Nhưng ta còn nhớ đến...lần trước khi nhìn Trình Tinh Hà có dáng vẻ giống một người có vận may phát tài, hắn đang xắn tay áo lên chờ đợi kiếm đoạn một một khoản hậu hĩnh.
Ta liền nói, vận may phát tài của ngươi không phải không có, nhưng thời điểm chưa đến, ngươi phải kiên nhẫn một chút, nóng vội thì sẽ không ăn được đậu hủ nóng đâu.
Lời này làm cho Trình Tinh Hà nổi giận, hắn nói rằng có bỏng chết cũng còn mạnh mẽ hơn là đói chết.
Lúc này, Linh Thụy tiên sinh đi đến nói một câu:
“Lý lão tiền bối, có chuyện này ta vẫn luôn cảm thấy có chút nghi ngờ, vẫn mong lão tiền bối giải thích giúp cho vãn bối!”
“Chuyện gì?”
“Đó chính là công đức của lão tiền bối ngài.”
Linh Thụy tiên sinh cất lời:
“Lần đầu tiên gặp mặt ta đã biết công đức của ngài có điều khác thường, dễ nhận thấy là từng bị động qua, làm sao ngài lại thao túng công đức ngăn cản việc thăng cấp?”
Điều này có nghĩa là gì đây...ta ăn no rửng mỡ đi thao túng công đức của chính mình sao?
Chẳng lẽ...sở dĩ thời gian lâu như vậy ta mới thăng đến Địa cấp là bởi vì có người ở đằng sau giở trò với công đức của ta sao?