"Không biết theo cái nhìn của Lý tiên sinh, những chuyện này có chuyện nào có khả năng liên quan đến Bạch Hổ Cục?"
Mẹ kiếp, chẳng lẽ vừa rồi ta thất thần có một xíu mà hắn cũng phát hiện?
Chuyện đã đến nước này, ta đành phát nói.
"Ta chưa đến hiện trường nên không có cách nào để xác định, nhưng ta khá có hứng thú với việc bảy thi thể nữ ở Vọng Thuỷ Pha."
Thủy Bách Vũ nghe thế, lập túc gật đầu.
"Nếu đã vậy thì mời Lý tiên sinh hãy đến kiểm tra chuyện Vọng Thuỷ Pha! Đương nhiên, ngươi là người mới gia nhập vào Tứ Tướng Cục, ta sẽ tìm cho người một trợ thủ..."
Linh Thụy tiên sinh nghe vậy thì kích động, hận không thể giơ tay tự tiến cử mình, nhưng không ngờ Chúc Đồng Sinh lại bất ngờ giành trước.
"Để ta đi cho."
Hả? Chuyện quái quỷ gì thế?
Hắn vừa nói xong lời này, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
"Cái lão hói không có ý tốt kia sợ rằng lại đang tính chuyện gì đó."
Hắn muốn thăm dò lai lịch của ta đến thế cơ à?
Thủy Bách Vũ chớp mắt, rồi lại gật đầu:
"Vậy thì làm phiền Chúc tiên sinh rồi, Lý tiên sinh vừa mới vào Tứ Tướng Cục, có nhiều việc còn cần ngươi nhắc nhở thêm."
Chúc Đồng Sinh cười lạnh một tiếng.
"Ta nào dám."
Câu này hắn cố ý kéo dài ra, hiển nhiên là không có ý tốt.
Ta quả thật là đụng phải một miếng keo con chó rồi.
Tan họp, Linh Thụy tiên sinh dường như có hơi lo lắng.
"Lý lão tiền bối, có câu không sợ kẻ trộm đến nhà, chỉ sợ chúng trộm nhớ thương. Tên Chúc Đồng Sinh này quen dùng thói xấu, tính cách hung hăng, lần này ngài khiến hắn mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, cái nợ của hai người có lẽ lại sâu thêm nữa rồi. Ngài nhất định phải đề phòng hắn đấy."
Dinh Hồng Nhãn cũng đến để góp vui, đồng thời tiện tay đưa ra một ý tốt:
"Đúng vậy, oan gia nên gỡ không nên kết, mọi người đều là người của Tứ Tướng Cục. Hay là để ta qua đó làm người hoà giải cho cả hai?"
Nói nhảm, lão hói này rõ ràng là nhìn ta không vừa mắt, đối phó với loại người này tuyệt đối không thể mềm lòng, nhất định phải đè đầu hắn xuống, hắn mới không dám gây chuyện lung tung.
Chỉ có điều hắn chỉ là một việc thứ yếu, việc trọng yếu nhất hiện này chính là tìm ra Bạch Hổ Cục. Thế là ta hỏi Linh Thuỵ và Thủy Bách Vũ về tư liệu của bảy thi thể nữ tìm được ở Vọng Thuỷ Pha.
Linh Thuỵ nhanh chóng móc ra một tệp tài liệu:
"Nếu đã nhắc đến chuyện này thì không thể không nói, đúng là có chút tà môn. Đây vốn có thể coi là một vụ án bình thường, nhưng ngặt nổi, lúc bảy thi thể nữ kia được vớt lên thì trên gương mặt của họ đều là ý cười."
…
Đáng lẽ, người chết đuối dù là tự sát thì khi chìm trong nước nhất định sẽ phải đối mặt với sự đau đớn, không thể có chuyện không vùng vẫy, dù thi thể cứng ngắc thì cùng lắm cũng chỉ là không có cảm xúc trên mặt thôi, sao còn có thể cười được?
Dốc Vọng Thủy nằm ở góc tây bắc của Hưng Long cung, theo thống kê, trong khoảng thời gian này đã có xác của bảy cô gái lục tục trôi dạt vào bờ.
Trên thi thể không có vết thương rõ ràng, thoạt nhìn giống như nghĩ quẩn nên tìm đến cái chết, nhưng người nhà của những người phụ nữ này đều thanh minh rằng họ không phải kiểu người sẽ lựa chọn tự sát, huống chi chưa từng nghe nói đến việc người chết mỉm cười, chắc chắn còn có điều gì mờ ám trong chuyện này, hy vọng cơ quan chức năng tiếp tục điều tra.
Nhưng nhân viên điều tra khám nghiệm xong thì đều không tìm được điểm đáng ngờ, chỉ đành kết luận là tự sát để kết thúc chuyện này.
Một trong số bảy thi thể phụ nữ có gia thế hiển hách, cơ quan chức năng không điều tra ra được thì họ bèn mời người biết tứ tượng đến xem, dù thế nào cũng phải biết nguyên nhân chết thật sự của con gái nhà mình.
Xem xét tư liệu về bảy người phụ nữ tử vong, dáng người cao thấp mập ốm đủ cả, tuổi tác chênh lệch khá lớn, người lớn tuổi nhất bốn mươi lăm, nhỏ nhất mười tám, nghề nghiệp cũng đa dạng, có người là người mẫu, có người là giáo viên, còn có người là tài xế.
Nếu nói cuộc sống ngột ngạt, chết quách cho xong hết mọi việc thì cũng có thể hiểu được, nhưng trong số đó có vài người thật sự không giống người sẽ tự sát: Có người là tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, điều kiện vật chất không thiếu thứ gì, còn có người trải qua gian khổ và biết bao cố gắng mới thăng chức, công thành danh toại.
Cuối cùng, trong tư liệu còn có ảnh chụp của bảy thi thể, Ách Ba Lan tức khắc cau mày, còn Bạch Hoắc Hương lại gần quan sát tỉ mỉ.
Ảnh chụp là vật chết, không thể vọng khí, chỉ có thể tìm hiểu đại khái thông qua tướng mạo của họ.
Tướng của những người phụ nữ này có người tốt cũng có người xấu, không có điểm giống nhau. Không đúng, có một điểm tương đồng, lông mày của họ đều thưa mỏng và mọc ngược, ấn đường có ngấn, dễ đắc tội tiểu nhân.