Ta cười thầm trong lòng, chiêu này thật ra là do lão nhân dạy cho ta, nói là khi gặp khách quý, ngàn vạn lần không thể lộ ra vẻ sợ hãi, khí thế nhất định phải đủ, trên vớ rách bao nhiêu lỗ thì chỉ có mình ngươi biết, chỉ cần khí thế của ngươi đủ để chặn họng người, khiến họ phục ngươi thì việc làm ăn này cũng đã thành được một nửa.
Khi đối mặt với khó khăn cũng giống như vậy...không phải ió tây áp đảo gió đông thì là gió đông áp đảo gió tây.
Lão đầu hói rốt cục không lên tiếng, ta tiếp tục ra vẻ người lớn không so đo với trẻ nhỏ, trực tiếp lướt qua hắn đi vào phòng nghị sự rồi ngồi xuống.
Lúc này, người chung quanh cũng nổ tung:
"Ngươi nhìn khí thế đó đi, kẻ lớn không chấp với kẻ nhỏ, thằng nhóc đó căn bản không để Chúc Đồng Sinh vào mắt!"
"Chúc Đồng Sinh lần này mệt lớn rồi, đá đâu không đá, lại đá ngay cái ván sắt này? Người mà Thuỷ tiên sinh nhìn trúng sao có thể là hạng hiền lành?"
"Đáng đời, bắt gà không được còn bị gà mổ mắt!"
"Chỉ có điều, Chúc Đồng Sinh dẫu sao cũng là ngươi ở đó, không dễ đối phó như vậy đâu."
Quả nhiên lão già hói kia chính là Chúc Đồng Sinh mà Linh Thụy tiên sinh bảo ta phải cẩn thận, chỉ có điều, 'nơi đó'? Là nơi nào?
Sắc mặt lão hói đổi tới đổi lui hệt như biển đèn neon, nhưng hiện tại hắn vẫn không nhìn rõ được lai lịch của ta, thân là một con cáo già, hắn cũng không dám làm mấy hành động thiếu suy nghĩ nữa. Thế là hắn đành phải cắn răng làm bộ như không nghe thấy, sau đó cũng đi vào phòng nghị sự.
Đến lúc này ta mới chợt nhớ đến một chuyện, lúc đó khi con sát nhào tới, nó dường như bị thứ gì trong ngực ta doạ sợ. Nghĩ vậy, trong lòng cũng có hơi nghi ngờ, ta cúi đầu nhìn ngực mình, ở đó chỉ treo lá vàng của A Mãn, cùng với miếng sắt đầu thú lần trước lấy được từ chỗ Uông Cảnh Kỳ.
Con sát kia chẳng lẽ sợ hãi miếng sắt đầu thú này? Thứ này rốt cuộc có lai lịch gì mà ngay cả sát cũng phải kiêng kỵ?
Đúng lúc này, bầu không khí xung quanh chợt lặng xuống, một luồng khí vô cùng áp bách đột nhiên xuất hiện, loại khí này giống hệt như lúc thời còn đi học, hiệu trưởng bất ngờ đến thị sát lớp học.
Ta quay đầu lại thấy Thủy Bách Vũ đang đi tới.
Cái dáng vẻ tiên phong đạo cốt của hắn vẫn y như cũ.
Hắn vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều ngồi thẳng lưng lên, ngay cả Chúc đầu hói cũng không còn kiêu ngạo nữa.
Quả nhiên, ở cái nơi ngư long hỗn tạp này, chỉ có hắn mới có trấn giữ được tình hình.
Thủy Bách Vũ bước đến chủ vị, sau khi ngồi xuống thì việc đầu tiên là gật đầu cười với ta.
Những người khác khi thấy thái độ này của Thủy Bách Vũ đối với ta thì đều nhìn ta bằng con mắt khác, họ nhìn chằm chằm vào ta, có hâm mộ, có ghen tị, có căm hận...còn có kiêng kỵ.
Tiếp theo, Thủy Bách Vũ bắt đầu giới thiệu ta với mọi người, còn nhấn mạnh chuyện ở miếu Thuỷ Thiên Vương. Mọi người nghe xong thì vỗ tay như sấm, lần này, mọi người dường như đều thật lòng.
Sau đó, Thủy Bách Vũ hỏi về manh mối của Bạch Hổ Cục.
Một tiên sinh nho nhã nhanh chóng tóm tắt những manh mối có được gần đầy...chuyện ở miếu Thuỷ Thiên Vương quả nhiên không phải do Bạch Hổ Cục gây ra, chuyện này ta cũng đã điều tra rõ ràng.
Nhưng còn mấy chuyện khác, ví dụ như phạm vào Bạch Hổ Sát thì dường như đều có liên quan đến Bạch Hổ cục.
Những chuyện còn lại có liên quan lần lượt là bí ẩn người chết liên tiếp quần thể biệt thự Nam Ngũ Pha, chuyện người liên tục nhảy lầu ở quán trà Hoa Lan liên, còn có chuyện bảy thi thể nữ lần lượt bị nước cuốn ra ở Vọng Thủy Pha.
Mấy chuyện này, đều phải tập trung điều tra một chút.
Xem ra họ đã nhận định Bạch Hổ cục đang ở gần đây.
Bạch Hổ chủ sát, ở chỗ của Bạch Hổ Cục nhất định sẽ có Bạch Hổ Sát, cũng chính là những cái chết ly kỳ được xảy ra liên tục. Lúc trước ở Thuỷ Thiên Vương cũng đã có năm người chết trong vòng một tuần, cho nên mới khiến họ nghi ngờ nó có liên quan đến Bạch Hổ Sát.
Vị tiên sinh nho nhã lịch sự kia vừa phát biểu vừa trình chiếu phong thuỷ của những nơi cực hung kia lên màn hình cho mọi người cùng xem.
Quả nhiên, những nơi đó đều nằm ở những vị trí vô cùng ngặt nghèo. Quần thể biệt thự Nam Ngũ Pha thì nằm ngay cổ họng của mãnh hổ đang nuốt, không thể không chết yểu. Quán trà Hoa Lan thì nằm trong cái ôm của quỷ, địa thế hai bên là đường núi hẹp dài, rất dễ xuất hiện tình trạng vật hung đi tìm người thế mạng. Còn Vọng Thuỷ Pha...Mắt ta đột nhiên sáng rực lên, ở chỗ đó có vài nơi rất giống với địa thế 'đuôi hổ xuống núi' của Tứ Tướng Cục!
Thủy Bách Vũ nhìn địa hình một lần, gật gật đầu, lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ta.