Linh Thụy tiên sinh vừa rồi vẫn cười mà không nói đứng ở một bên xem đánh, lúc này hắn mới lộ ra vẻ mặt đắc ý như cao nhân.
Dinh Hồng Nhãn vội rèn sắt khi còn nóng, nói:
"Các ngươi không biết tự đi mà nhìn à? Chẳng lẽ các ngươi đều nghĩ chuông phong thuỷ bát quái trên eo của Lý đại sư là vật treo cho đẹp sao?"
Rình Tinh Hà kêu nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, hành khí cũng bị hao phí không ít, nhưng thể mệt, miệng cũng không ngừng chửi bới:
"Pháo vang thế à? Coi chừng làm sập phòng đấy nhé!"
Dinh Hồng Nhãn giả vờ không nghe thấy.
Mà chuyện này, còn chưa xong.
Thừa dịp sát kia còn chưa hoàn toàn tiêu tán, ta nhìn theo sợi khí đỏ mang khí của người sống kia...đầu kia của sợi khí đang nằm trong tay một lão già mập mạp.
Tuổi tác của hắn không nhỏ, nhưng gương mặt lại trơn bóng không nếp nhăn, đầu bị hói, bóng loáng đến có thể soi gương.
Lúc này hắn cũng đã nhịn không được lắp bắp kinh hãi, ta nói với hắn:
"Tốt xấu gì ngài cũng được xem là một vị tiền bối. Chẳng lẽ quy củ của các ngươi chính là để cho đám tiền bối 'chơi đùa' với hậu bối như vậy?"
Tên hói kia lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt nhất thời lộ ra biểu tình hối hận không kịp, giống như là đang đau lòng con Sát kia. Sau đó, hắn cắn răng nói.
"Ngươi mau khai thật đi, sao trên người của ngươi lại có thần khí?"
Lúc này đến lượt ta bất ngờ, cái tên này dù chẳng phải là hạng tốt lành gì, nhưng bản lĩnh đúng là không nhỏ, ngay cả thần khí của Thuỷ Thiên Vương cũng nhìn ra được?
Những người khác nghe vậy thì đều sững sốt.
"Thần khí?"
…
Không đợi ta nói chuyện, Linh Thụy tiên sinh đã giành nói trước:
"Đó là tự nhiên, các ngươi cũng không biết hỏi thăm, sư môn của Lý lão tiền bối là..."
Một câu này của hắn khiến lỗ tai mọi người đều dựng thẳng lên, mà ta lập tức ho khan một tiếng.
Nơi này có nhiều dị sĩ như vậy, nếu chuyện về gương Tây Dương bị vạch trần thì lúng túng lắm.
Linh Thụy tiên sinh nghe vậy, lập tức đổi lời.
"Vậy ta cũng không cần nói cho các ngươi nghe."
Những người xung quanh nhất thời nhụt chí, nhưng việc gì càng lửng lơ thì càng khiến người ta tò mò, trong lòng họ giống như đang có một con mèo đang cào ngứa.
"Lão tiền bối? Hắn mới từng tuổi này, sao lại gọi là lão tiền bối?"
"Càng quan trọng hơn là, một người sống sao lại có thần khí trong người?"
"Ta thì chỉ nghe nói gần đây có một người sống lên làm Thành Hoàng, đừng nói người đó là cái tên nhóc này chứ?"
"Vị Thành Hoàng kia hình như cũng họ lý...Nhưng Thành Hoàng ngày thường quản cấp dưới xử lý việc công thôi cũng đã bận rộn lắm rồi, sao còn có thời gian đến trộn chung vũng nước đục này với Tứ Tướng Cục chúng ta?"
"Mặc kệ thế nào thì Lý Bắc Đẩu này tuy nhìn còn trẻ, nhưng bối cảnh đằng sau nhất định rất sau. Sau này chúng ta phải chú ý nhiều hơn, đừng đắc tội với hắn."
Lúc này Trình Tinh Hà cũng nghỉ ngơi đủ rồi, hắn đứng dậy, đắc ý nói.
"Thất Tinh, ngươi bây giờ đúng là gấu chó vén rèm cửa...chỉ lộ một cánh tay thôi cũng đủ để ngươi đứng vững gót chân ở nơi này."
Ách Ba Lan cũng lộ vẻ được giải hận.
Nhưng lão già hói không chịu buông tha, ánh mắt kinh nghi bất định, giống như nếu không nhìn thấu được hết da xương của ta thì sẽ không cam lòng. Hắn mở miệng nói chuyện, đồng thời cũng bắt đầu có động thái khác.
"Không nói? Vậy chứng tỏ trong lòng ngươi có quỷ, không dám nói đến chuyện này. Tứ Tướng Cục chúng ta không thu nhận những kẻ không rõ lai lịch!"
Ta nhìn ra hung quang trong mắt hắn cùng sát khí phía sau, chỉ sợ khi nãy hắn bị ta làm mất mặt, nên muốn làm chuyện khác để vãn hồi lại mặt mũi.
Bạch Hoắc Hương lập tức lộ vẻ lo lắng, dùng ánh mắt ý bảo ta không thể hành động nữa.
Trong lòng ta hiểu rõ, vừa rồi ta nhờ vào nhân sâm dưỡng khí hoàn nên mới có thể vận dụng ra nhiều hành khí như vậy. Lần này lại điều động hành khí thì chỉ sợ động phải căn cơ.
Lão già này sợ rằng cũng là một tên cứng rắn, việc đến nước này, ta chỉ đành cố gắng hết sức. Vì vậy, ta dành trước một bước, nói phủ đầu.
"Đã sớm nghe Thuỷ tiên sinh nói Tứ Tướng Cục nhân ta đông đúc, mới đầu ta có chút không tin, hôm nay vừa thấy, không ngờ ngay cả loại sát hiếm như vậy cũng có ở khắp nơi, thật đúng là danh bất hư truyền. Chỉ có điều...Nuôi sát không dễ, không những vừa phải nuôi dưỡng vừa phải chăm sóc cẩn thận, con sát này được nuôi lâu như vậy lại bị ta tiện tay bóp chết, đến cả ta cũng cảm thấy đáng tiếc..."
Quả nhiên, lời này vừa ra khỏi miệng, bàn tay xấu xa bị lão già giấu ra sau lưng chợt khựng lại.
Quả thật là thế...Sát vốn khó tìm, huống chi được nuôi tốt như vậy, không biết chủ nhân đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vào nó. Ban đầu chỉ định dùng tác phẩm tâm huyết của mình để lập uy với ta, ai ngờ không bắt được gà còn mất nắm gạo. Bản lĩnh của ta hắn cũng đã thấy, lỡ đầu thật sự tổn thất thêm một con thì hắn biết đi đâu để khóc...