Trong hoàng cung thành Rome, thời gian đã là nửa đêm nhưng Triệu Giai vẫn chưa nghỉ ngơi, vẫn ngồi sau bàn xử lí công việc như cũ. Có câu giành được thiên hạ thì dễ mà giữ được trong tay mới khó, hiện tại trong thâm tâm chàng đã hiểu được hàm ý của những lời này. Từ sau khi đuổi Henry bé ra khỏi đế quốc La Mã thần thánh, đại bộ phận đế quốc đều bị chàng thu hồi. Tuy có vài người Tô Triệt giúp sức, nhưng chàng vẫn muốn đích thân mình xử lí nhiều chuyện.
Đêm đã khuya, trong cung cũng là một cảnh tĩnh lặng. Tuy nhiên đúng lúc này, bỗng nhiên nghe từ ngoài điện truyền đến nhịp chân bước dồn dập. Chỉ nhìn thấy Agnes hai tay bưng khay tiến vào, sau đó nhẹ nhàng đến bên cạnh Triệu Giai nói:
- Phu quân, nghỉ ngơi ăn chút gì đi chàng, thiếp chuẩn bị cho chàng vài món, chàng nếm thử xem có hợp khẩu vị không?
Nghe thấy tiếng nói của Agnes, Triệu Giai mới dời mắt khỏi đống công văn trên bàn. Khi thấy Agnes chuẩn bị đồ ăn đêm cho mình lại còn toàn là món mình thích, lập tức không thể không cười nói với nàng:
- Vẫn là Agnes hiểu ta nhất, hơn nữa còn chuẩn bị nhiều món ta thích đến vậy, trong thời gian này toàn ăn món nàng nấu, ta cảm giác ta đã béo lên rất nhiều thì phải.
- Haha, phu quân thích là ta mừng rồi.
Agnes nghe Triệu Giai khen mình như vậy không khỏi vui mừng mà nói. Bởi vì có câu muốn có được trái tim của người đàn ông, trước tiên phải nắm bắt được khẩu vị của họ. Nàng đúng là tin sái cổ, không chút mảy may nghi ngờ, hơn nữa nàng cũng thích nấu nướng, cho nên vài năm ở Đại Tống cũng học được vài món ngon, tay nghề nấu nướng cũng được thăng hoa, với lại bình thường Triệu Giai cũng thích ăn những món mà nàng làm.
Bây giờ cách giờ cơm chiều cũng vài canh giờ rồi, Triệu Giai dĩ nhiên cũng đói rồi, lập tức ăn từng miếng to, rất nhanh đã ăn xong. Agnes vô cùng nhẹ nhàng thu dọn bát đũa, vô tình nàng nhìn qua đống công văn còn chưa phê duyệt trên bàn ngay trước mặt Triệu Giai, không khỏi buồn phiền mà nói:
- Phu quân, ta có phải vô dụng lắm không?
- Vì sao nàng nói như vậy?
Triệu Giai nghe đến đó không khỏi ngạc nhiên nói, lập gia đình nhiều năm, đây cũng là lần đầu tiên nghe Agnes nói về chính nàng ấy như vậy.
- Phu quân vì chuyện quốc gia đại sự, cả ngày bận muốn chết, nhưng ta lại chẳng giúp đỡ gì được cho chàng. Nếu Yên Nhi tỷ tỷ ở đây, nói không chừng còn có thể giúp người chút việc triều chính rồi, so sánh một chút thì ta tự cảm thấy mình thật vô dụng.
Agnes lúc này buồn rầu nói. Dương Yên là vợ cả của Triệu Giai, hơn nữa, từ nhỏ đã nhận được giáo dục kiểu mới, năng lực cá nhân rất tốt, chẳng những tháo vát chuyện gia đình, lại còn có thể trợ giúp Triệu Giai xử lý một vài chuyện chính sự, những chuyện này Agnes đúng là không bằng cô ấy, đặc biệt là trong tình trạng hiện nay, nên nàng mới tự trách mình nhiều như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Agnes, Triệu Giai liền vừa cười vừa vuốt ve gương mặt mềm mại nhỏ nhắn của nàng mà nói:
- Đồ ngốc, đó vốn là chuyện của nam nhân, nàng không hiểu chuyện đó cũng không vấn đề gì cả, chỉ cần ta hiểu là được rồi. Hiện tại, đất nước chưa ổn định, đúng lúc công việc cũng nhiều, đợi cho thời gian này trôi qua, ta cũng sẽ có nhiều thời gian dành cho mẹ con nàng rồi!
- Phu quân…
Nhìn thấy Triệu Giai trong lúc công việc bộn bề vẫn không quên mình và đứa nhỏ, điều này làm cho Agnes vô cùng hạnh phúc, cảm giác như vậy còn cầu mong gì hơn. Tuy rằng nàng không được như Dương Yên làm vợ cả của Triệu Giai, nhưng trong cuộc sống thường ngày, Triệu Giai vẫn đối đãi với nàng như đối với thê tử, chưa từng để nàng chịu tủi nhục. Điều này làm cho nàng cảm nhận được cảm giác an toàn, một lại cảm giác nàng chưa từng có.
Sau khi đưa Agnes về, Triệu Giai tiếp tục xử lý công vụ, một mạch chờ đến canh ba qua đi, chàng mới duỗi dài lưng một cái, sau đó đặt công văn xuống đi nghỉ ngơi, dù công vụ quan trọng, nhưng chàng cũng không thể không ngủ không nghỉ mà xử lý công vụ mãi được. Trên thực tế, tính cách của chàng và Triệu Nhan rất giống nhau. Nếu những công văn đó không thật sự quan trọng, chỉ sợ chàng sẽ không liều mạng như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Giai mới ngủ dậy, kết quả được bẩm báo là có Tô Triệt và Du Sư Hùng cầu kiến. Vì vậy mà chàng không ăn điểm tâm sáng, vội vàng mặc xong quần áo đến đại diện triệu kiến hai người bọn họ. Không ngờ Tô Triệt vừa mới thấy chàng liền vui mừng không xuể tiến lên bẩm báo:
- Thế tử điện hạ, có tin tốt, cảng trên eo biển Gibralta đã xây dựng xong, có thể sử dụng bất cứ lúc nào!
- Tốt quá rồi, triều đình lần này sẽ phái một đoàn thuyền hơi nước tới châu Âu, bảo cảng Gibralta hãy chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, có điều không biết đoàn tàu hơi nước đi tới chỗ nào rồi, khi nào thì mới có thể đến châu Âu?
Triệu Giai nghe thấy tin tốt này, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Đoạn thời gian trước, y cũng đã phái binh xuống cảng Gibralta, sau đó bắt đầu dựa theo cái mình muốn đối với cảng khẩu của triều đình để cải tạo, đặc biệt phải phù hợp với thuyền hơi nước, cùng với bổ sung các phương diện nhiên liệu. Kiến tạo cửa cảng rất tốn thời gian tốn công sức, niềm vui sướng nhất chính là cảng Gibralta vốn không tệ, chỉ cần sửa sang một chút là có thể sử dụng được rồi.
- Tính tính toán toán thời gian không còn nhiều nữa, đoán chừng tầm cuối tháng này hoặc đầu tháng sau chắc là tới nơi rồi. Đến lúc đó, có thuyền hơi nước lui tới hai nơi, nhất định sẽ có nhiều người Tống được đặt chân đến đó, vậy thì sự thống trị của ta với nơi này càng thêm vững chắc!
Du Sư Hùng cũng mười phần vui vẻ nói ngay. Lần trước gã mang binh lính đến phản loạn nội bộ, sau đó đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc cải tạo cảng Gibralta. Hiện tại đã hoàn thành việc sửa chữa cảng, y dĩ nhiên cũng vui hẳn lên.
- Chậm nhất tháng sau là đến, vậy thật sự là quá tốt!
Triệu Giai nghe đến đó không giấu nổi sự vui sướng mà nói. Đối với việc thuyền hơi nước đến nơi, chàng cũng vạn phần chờ mong, bởi vì trong đội tàu có hai người mà chàng cần, ngoài ra còn có sự trợ giúp của triều đình, ít nhất triều đình nên đưa vài quan viên làm được việc như Tô Triệt vậy, như vậy có thể giúp chàng chia sẻ một chút áp lực.
Kế tiếp Tô Triệt và Du Sư Hùng lại bẩm báo một vài chính sự với Triệu Giai, cuối cùng là chuyện của Anh Quốc, lập tức chỉ thấy Tô Triệt tiến lên bẩm báo:
- Thế Tử, bên Anh Quốc chúng ta đã phá cảng của họ mấy lần rồi, phô bày thực lực của chúng ta, hiện tại bên Anh Quốc đang nói chuyện cùng người của chúng ta, tự nguyện đầu hàng chúng ta, thậm chí ngay cả vua của nước Anh cũng có chút dao động, chừng không lâu nữa nước Anh sẽ bị cho vào các nước thống trị.
Nghe thấy phân tích của Tô Triệt, Triệu Giai cũng tán đồng mà gật đầu. Thật ra sau khi chiếm được đế quốc La Mã thần thánh, ảnh hưởng của nước Anh với toàn bộ châu Âu rất nhỏ. Chẳng qua vì yêu cầu của cha chàng Triệu Nhan, nên chàng vẫn lựa chọn chiếm lĩnh nơi đó, mặt khác còn có vấn đề của Henry bé. Tuy gã đã bại trận, nhưng dù sao gã cũng là một nhân tố không ổn định, tốt nhất vẫn nên đưa gã trở về Đại Tống cùng anh trai của gã Conrad, như vậy mới tiêu trừ hoàn toàn hậu họa.
Chỉ thấy Triệu Giai suy tính một lát, lập tức mở miệng nói:
- Việc của nước Anh là chính miệng phụ vương ta giao cho, cho nên chúng ta không thể sơ suất, như vậy đi, để Hô Diên tướng quân điều ra một đội quân đi Anh quốc. Nếu Henry đệ nhất chịu đầu hàng là tốt nhất, nếu không thì tấn công mạnh lên cho ta. Sau này đội quân tạm trú đóng ở đó, ngoài ra còn thi hành văn hóa và ngôn ngữ của Đại Tống ta, đặc biệt tôn giáo cũng ưu tiên mở rộng. Nếu mà hiệu quả, chúng ta sẽ mở rộng toàn bộ các phương diện trong đế quốc La Mã thần thánh.
- Thế tử có ý đem nước Anh làm thí điểm, đem phần lớn chính sách mới của chúng ta thực thi trước ở một nơi nào đó, nhìn vào hiệu quả có được sẽ quyết định có thực thi trong đế quốc mình không?
Tô Triệt nghe thấy lời từ Triệu Giai, ánh mắt cũng sáng lên, từ từ nói. Y vẫn chưa nghĩ tới biện pháp này, nước Anh là một đảo quốc, hơn nữa người cũng không nhiều, chẳng sợ vài chính sách sẽ tạo ảnh hưởng không tốt, lại càng không thể ảnh hưởng đến toàn bộ đế quốc.
- Không tồi, ý của ta chính là như vậy!
Triệu Giai lúc này cũng gật đầu liên tục nói, vừa rồi chàng cũng mới lóe lên một ý tưởng, mới nghĩ đến cách này tuy có chút mơ hồ nhưng Tô Triệt tổng kết lại hết sức thích hợp.
Đối với đề nghị này của Triệu Giai, Du Sư Hùng bên cạnh rất tán đồng, lập tức cùng Tô Triết thảo luận một số chi tiết. Bọn họ đều là những đại thần giàu kinh nghiệm, rất nhanh đã nghĩ ra một kế hoạch, tiếp theo chỉ cần chỉ bảo người phía dưới đi làm là được rồi.
Vài ngày sau, Hô Diên Khánh cũng nhận được mệnh lệnh của Triệu Giai, lập tức điều một vạn quân đi Anh quốc. Đại bộ phận trong đại quân đều là quân đội của đế quốc La Mã thần thánh. Nhưng hạt nhân là hai ngàn quân Tống, cầm giữ không ít pháo, với thực lực của bọn họ, cho dù nước Anh có mạnh hơn thì cũng không có vấn đề gì.
Trên đảo nước Anh, Henry đệ nhất đang có tối hậu thư của quân Tống, muốn ông phải quyết định có đầu hàng hay không trong vòng mười ngày. Đối với quân Tống hung bạo, tuy ông cảm thấy cực kỳ phẫn nộ nhưng lại nghĩ đến thế lực mạnh mẽ của quân Tống, nên có chút cảm giác không có sức nào đánh lại họ. Dù sao thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, đối phương chỉ cần dựa vào vài ba chiến hạm cũng có thể hủy diệt cảng London của ông, nếu mà phái bộ binh thì chỉ sợ ngay cả chút binh lính này của ông cũng không chống đỡ được đại quân hùng mạnh bên đối phương.
Cũng vào lúc Henry đệ nhất do dự, Hô Diên Khánh mang theo mười ngàn binh ngồi thuyền tới Anh quốc. Chẳng qua vì kì hạn mười ngày đã còn chưa tới, nên họ cũng chưa vội vã tấn công nước Anh mà chờ đợi ở bên ngoài cảng London, điều này làm cho Henry đệ nhất mang áp lực rất lớn.
Ngoài ra, nội bộ trong nước Anh chia ra nhiều luồng ý kiến trái chiều, có vài người cho rằng quân Tống tuy hùng mạnh nhưng nước Anh ta cũng không hề hèn nhát, nên kiên quyết phản kháng, nhưng dù sao số này cũng chỉ là số ít thôi, còn lại tuyệt đại đa số không mất đi lý trí, họ mong Henry thấy rõ thế cục, không cần phải phản kháng vô vị. Bọn họ cũng không muốn chết không minh bạch trong làn pháo của quân Tống.
Đối mặt với áp lực cực lớn từ hai phía, Henry đệ nhất hiện giờ cũng không chắc chắn, lý trí của ông dường như đã nghiêng về hướng đầu hàng, nhưng vợ của Henry bé lại là đứa con gái ông sủng ái nhất, cho nên về mặt tình cảm mà nói, ông không muốn giao nộp Henry bé, càng không muốn khiến vương quốc vua cha để lại cho mình rơi vào tay những kẻ kia, điều này làm ông khó xử. Giữa đầu hàng và không đầu hàng, ngập ngừng không quyết.