“Rầm rầm rầm”, hỏa pháo liên tiếp nã vào cảng London vừa mới tu sửa, kết quả khiến cho nơi này vừa mới khôi phục một chút sức sống lại lâm vào một biển lửa và một mớ hỗn loạn. Không ít con thuyền vừa mới xuống nước đều bị thiêu rụi, nhân viên trên bến tàu cũng thương vong vô cùng nghiêm trọng.
- Người Tống chết tiệt, ta sẽ không để yên cho các ngươi.
Trên một mảnh đất cách bến tàu không xa, Henry đệ nhất dáng vẻ thấp bé cường tráng dậm chân tức giận, nhưng lại không dám tới gần bến tàu, bởi vì ông ta sợ hỏa pháo giống như sấm sét làm ông ta bị thương.
- Henry, không cần tức giận quá, đám người Tống này rõ ràng chính là muốn dùng thủ đoạn này chọc giận chúng ta, cha ngàn vạn lần không thể để cho bọn chúng lừa.
Lúc này Henry bé đứng bên cạnh lại khuyên nhủ.
- Ta sao có thể không tức giận, đây đã là lần thứ ba! Lần thứ ba rồi! Mỗi lần chúng ta vừa mới xây lại cảng London, đám người Tống chết tiệt này lại dùng hỏa pháo phá nát bến cảng, điều này chẳng những làm cho chúng ta tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa còn khiến binh lính thuộc hạ của ta hoảng loạn bất an, nếu như tiếp tục như vậy, chỉ sợ không cần bọn chúng tấn công, binh lính thuộc hạ của ta sẽ chạy trốn tập thể mất!
Henry đệ nhất lúc này tức giận vô cùng, giận dữ hét.
Thật ra cũng không thể trách Henry đệ nhất lại tức giận như vậy. Từ lần trước sau khi cảng London bị nã pháo, quân Tống liền rút lui, rất lâu sau đều không quay lại, mà Anh Quốc cần liên hệ với châu Âu, cho nên lão mới cho người xây dựng lại cảng, nhưng cảng vừa mới xây được một nửa, chiến hạm của Đại Tống lại đánh tới đây một lần nữa, sau đó đem bến cảng biến thành biển lửa.
Vốn sau khi đã trải qua hai lần tấn công, Henry đệ nhất đang phẫn nộ, cũng không muốn xây dựng lại cảng London trong thời gian ngắn nữa, hơn nữa lão cảm thấy Đại Tống nhất định sẽ phái người tiếp xúc với mình, nhưng không nghĩ rằng lão đợi đến bao nhiêu ngày, Đại Tống bên kia vẫn không có bất kỳ tin tức gì, mà bên trong Anh Quốc lại có không ít người cho rằng Đại Tống sẽ không trở lại, vì thế đều ầm ĩ muốn xây dựng lại cảng London. Dù sao thiếu đi một cảng trao đổi với châu Âu, tổn thất của bọn họ cũng rất lớn. Kết quả cuối cùng Henry đệ nhất cũng chịu không nổi áp lực trong nước, chỉ có thể xây dựng lại cảng. Kết quả lần này thảm hại hơn, mắt thấy bến cảng được xây dựng xong rồi, chiến hạm của Đại Tống lại tới nữa, đây đã là lần thứ ba cảng bị phá hủy rồi.
Nhìn thấy bộ dạng hổn hển của Henry đệ nhất, Henry bé cũng có chút bất đắc dĩ, thật ra gã cũng có thể cảm giác được, trong khoảng thời gian này nhiều người trong nội bộ Anh Quốc vô cùng bất mãn đối với gã, bao gồm cả mấy người con trai của Henry đệ nhất. Bởi vì bọn họ cho rằng chính là do Henry bé đến, mới kéo đến Anh Quốc bao nhiêu kẻ địch hùng mạnh như vậy, cho nên đám người bọn họ đã âm thầm thảo luận muốn giao gã ra. Đối với việc này Henry đệ nhất mặc dù không đồng ý, nhưng thái độ với gã cũng có một chút thay đổi, nếu không vừa rồi cũng sẽ không hét lớn lên với gã.
Nhìn thấy bến cảng lửa cháy bừng bừng, Henry đệ nhất tức giận kêu to một tiếng giải tỏa lửa giận của chính mình, đáng tiếc lại không có bất kỳ tác dụng gì, cuối cùng chỉ trơ mắt nhìn cảng London bị thiêu rụi thành một mảnh đất trống. Càng làm cho lão căm tức chính là những chiến hạm của quân Tống sau khi nã pháo về phía bến cảng xong, không ngờ không lập tức rời khỏi mà dừng lại một lúc lâu trong cảng. Thậm chí lão có thể nhìn thấy trên tàu có một số quân Tống đang chỉ vào cảng cười đùa ha ha hi hi, điều này làm cho lão càng thêm phẫn nộ.
Tuy nhiên ngoài dự kiến của Henry đệ nhất chính là, lão vốn tưởng rằng quân Tống sau khi nã pháo vào cảng xong, sẽ giống hai lần trước nghênh ngang rời đi, căn bản không cho bọn lão cơ hội đàm phán, tuy nhiên lần này có chút không giống trước, chiến hạm quân Tống vẫn dừng lại ở cảng không rời đi, đến tận sau khi lửa tự nhiên dập tắt, chỉ thấy trong dàn chiến hạm quân Tống bỗng nhiên có một tàu nhỏ chạy ra, sau đó tìm trong mớ hỗn độn ở bến cảng một chỗ có thể cập bến vào bờ rồi dừng lại, và có mấy binh lính mặc áo giáp hộ tống một quan viên lên bờ. Xem bộ dạng của bọn họ, dường như là muốn tiếp xúc với bọn lão.
- Henry. Đám người Tống này bỗng nhiên phái người đến, chúng ta có nên gặp bọn chúng một lần không?
Henry bé lúc này cũng nhìn thấy người của đối phương lên bờ, lập tức quay đầu về phía Henry đệ nhất dò hỏi, tuy nhiên trong lòng gã hết sức lo lắng không yên, bởi vì gã biết nếu như Henry đệ nhất tính gặp đối phương, điều đó cũng có nghĩa lão rất có thể muốn vứt bỏ mình rồi.
Chỉ thấy Henry đệ nhất lúc này do dự một lát, rất nhanh liền gật đầu nói với Henry bé bằng ánh mắt thất vọng:
- Phái người đi mời đối phương qua đây, đám người Tống này ba lần hủy diệt cảng của chúng ta, đây cũng chính là thời điểm nói chuyện với bọn chúng.
Sau khi Henry đệ nhất nói những lời này cũng không nhìn lại Henry bé, mà sai người đưa đám người Tống đang lên bờ kia qua đây, ông ta cũng không dám tới gần bến tàu bên kia, dù sao nơi đó vẫn còn trong tầm bắn của hỏa pháo người Tống.
Trong chốc lát, chỉ thấy mấy người Tống đã đi tới trước mặt Henry đệ nhất, chỉ có điều khiến lão không nghĩ tới chính là, quan viên dẫn đầu của đối phương không phải là người Tống da vàng, mà là một người châu Âu da trắng, chỉ thấy đối phương hành lễ với lão một cái nói:
- Ngài Henry đệ nhất, ta đại diện cho Đế quốc La Mã Thần thánh truyền đạt tối hậu thư tới quý quốc, hạn cho các người trong vòng mười ngày đầu hàng vô điều kiện, nếu không quân đội đế quốc ta sẽ đổ bộ tác chiến, hy vọng ngài có thể suy xét một chút về hậu quả nghiêm trọng mà tình hình này có thể tạo ra.
- Cái gì, các người bảo ta đầu hàng?
Henry đệ nhất không ngờ tới sứ giả đối phương phái đến câu đầu tiên lại chính là bảo bọn lão đầu hàng, hơn nữa còn uy hiếp lão sẽ phái đại quân đổ bộ tác chiến, điều này làm cho Henry đệ nhất tính tình nóng nảy ngay lập tức liền muốn trở mặt, nhưng suy xét đến thực lực hùng mạnh phía sau đối phương, đặc biệt là chiến hạm của đối phương đang dừng ở ngoài cảng, điều này làm cho lão cuối cùng cũng chỉ có thể kìm chế lại ngọn lửa giận trong lòng.
- Quốc vương ngài, ta nghĩ lời vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, hơn nữa thực lực quân đội đế quốc chúng ta ông cũng đã thấy được, cho nên ta nghĩ chúng ta không cần nhiều lời như vậy, mười ngày, chỉ có thời gian mười ngày, nếu các người không đầu hàng, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể ngỏ lời tiếc nuối!
Chỉ thấy sứ giả này lần nữa nói, hơn nữa còn nhấn mạnh hơn chút về thời gian.
Mặc dù sứ giả này biểu hiện ngoài mặt vô cùng có lễ độ, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng bình thản, nhưng nội dung trong lời nói lại hùng hổ hăm dọa người, căn bản không để cho Henry đệ nhất có bất kì cơ hội đàm phán nào. Tuy nhiên lão cũng có lo lắng này, dù sao hiện tại toàn bộ Đế quốc La Mã Thần thánh cũng đã thống nhất rồi, hơn nữa lại có quân đội Đại Tống làm chủ lực đế quốc, loại thực lực này căn bản không phải thứ một Anh Quốc nhỏ bé có thể chống lại được.
- Các ngươi…
Cảm nhận được sự kiêu ngạo dưới giọng điệu của tên sứ giả này, Henry đệ nhất cũng không kìm lại được cơn giận dữ, hận không thể trực tiếp một kiếm đâm chết tên sứ giả này, nhưng khi ánh mắt nhìn đến chiến hạm đang đứng ở giữa biển của Đại Tống, cả người giống như bị giội cho một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, lập tức tỉnh táo lại, nếu như lúc này giết chết tên sứ giả này, chỉ sợ sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng của quân Tống, đến lúc đó lão có muốn đầu hàng cũng không còn khả năng nữa.