Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 1005 - Chương 1004: Lời Nhắc Nhở Của Gia Luật Tuấn

Chưa xác định
Chương 1004: Lời nhắc nhở của Gia Luật Tuấn

Gia Luật Thuần đến trước cửa của Trần Lưu Vương phủ, nhìn tấm biển lớn trên cửa phủ, trên mặt lại tràn đầy vẻ do dự, bởi vì gã không biết Gia Luật Tuấn bỗng nhiên gọi mình tới có chuyện gì, đặc biệt hôm nay Triệu Nhan vừa mới đi khỏi, Gia Luật Tuấn sai người gọi gã tới, điều này làm cho gã có dự cảm không tốt lắm.

Tuy Gia Luật Thuần có chút do dự nhưng cuối cũng vẫn cắn răng một cái đi vào phủ Trần Lưu Vương, dù sao sau này gã muốn sống ở Trần Lưu, nhất định phải được Gia Luật Tuấn lượng thứ, nếu không tất cả quý tộc Liêu Quốc đều sẽ coi gã là ngoại tộc.

- Vương gia ở hậu hoa viên đợi ngài, người nói để tự ngài đi vào!

Gia Luật Thuần mới vừa bước vào cửa phủ, lập tức có một thái giám tiến đến hành lễ nói. Tên thái giám này cũng là thái giám ở Hoàng cung Liêu Quốc lúc trước, hơn nữa vẫn luôn đứng bên cạnh Gia Luật Tuấn, Gia Luật Thuần cũng nhận ra gã, cho nên nghe xong liền gật đầu, lập tức bước đến hậu hoa viên hôm qua.

Vẫn là hậu hoa viên lộn xộn ngày hôm qua, tuy nhiên khi Gia Luật Thuần đến đó, lại nhìn thấy Gia Luật Tuấn thân mặc một chiếc áo vải mỏng, trong tay cầm một cái cuốc, đang xới đất ở một mảnh đất trồng hoa cúc trong hoa viên. Tuy rằng nắng sớm không quá gay gắt nhưng Gia Luật Tuấn đã mồ hôi đầm đìa, xem ra y đã làm một lúc lâu rồi.

- Tham kiến…

Vốn Gia Luật Thuần vẫn muốn giống ngày hôm qua, trực tiếp hành lễ quân thần với Gia Luật Tuấn, dù sao nơi này không có người ngoài, tuy nhiên lúc này Gia Luật Tuấn lại giơ tay chặn lại xen lời gã:

- Được rồi, nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, không cần hành lễ, ngươi vẫn nên trực tiếp gọi ta là đường huynh đi.

- Vâng, đường huynh.

Gia Luật Thuần vô cùng nghe lời nói, tuy rằng gã từng phản bội Gia Luật Tuấn nhưng dù sao gã làm thần tử bao nhiêu năm ở Liêu quốc, cho nên trong lòng gã đối với Gia Luật Tuấn có một cảm giác sợ hãi tự nhiên, đặc biệt hiện tại gã hai bàn tay trắng, tính ra Gia Luật Tuấn tuy rằng cũng bị nhốt ở nơi này nhưng ít ra so với tình hình của gã cũng mạnh hơn nhiều.

Nhìn thấy Gia Luật đáp lại rõ ràng như vậy, Gia Luật Tuấn lại không lập tức mở miệng mà lại tiếp tục dùng cái cuốc cuốc vài cái trên mặt đất, sau đó lấy khăn vắt trên vai đem lau sạch mồ hôi, lúc này mới mở miệng nói:

- Ngươi ở thảo nguyên và Tây Vực bên kia làm không tồi, tuy rằng cuối cùng đều đã thất bại nhưng đó cũng không phải lỗi của ngươi, mà là Đại Tống thật sự quá hùng mạnh, hùng mạnh đến nỗi làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, bất kể chúng ta cố gắng như thế nào, chỉ sợ đều không thể thoát nổi khống chế của Đại Tống nữa rồi.

- A?

Nghe được Gia Luật Tuấn không ngờ mở miệng khen chuyện mình ở thảo nguyên và Tây Vực lập quốc, điều này làm cho Gia Luật Thuần cũng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn đối phương, qua một lúc lâu, lúc này mới mở miệng bằng âm thanh khàn khàn nói:

- Đường huynh người có trách ta không?

- Trách ngươi?

Gia Luật Tuấn nghe đến đó bỗng nhiên dừng động tác tay lại, ngẩng đầu liếc nhìn Gia Luật Thuần một cái, sau đó bỗng nhiên nhấc chân đá Gia Luật Thuần một cái ngã xuống đất, việc này khiến cho Gia Luật Tuấn tỉnh mộng, bởi vì gã tuyệt đối không nghĩ tới Gia Luật Tuấn không ngờ sẽ đích thân động thủ, điều này không giống tác phong của Gia Luật Tuấn.

- Đứng lên, đừng nằm trên đất giả chết!

Gia Luật Tuấn lúc này bỗng nhiên hét lớn một tiếng nói. Nghe thấy lời của Gia Luật Tuấn, Gia Luật Thuần lúc này mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, lập tức vội vàng đứng lên. Thật ra Gia Luật Tuấn đá gã một cái cũng không mạnh, chỉ có điều bất ngờ quá mức, mới khiến cho gã lập tức ngã trên mặt đất.

Gia Luật Thuần đứng lên, không đợi gã mở miệng, chỉ thấy Gia Luật Tuấn đã nói tiếp:

- Lúc trước ta để cho ngươi phòng thủ Trung Kinh, ngươi lại thống lĩnh hơn mười vạn đại quân đầu hàng Đại Tống, cái đá này coi như là cho ta trút giận, sau này chuyện này sẽ không nhắc lại nữa.

- Việc này…

Vốn trong lòng Gia Luật Thuần còn có chút căm tức nhưng nghe được những lời này của Gia Luật Tuấn lại có chút không hiểu, phải biết rằng gã đã phản bội Gia Luật Tuấn, nếu không Liêu Quốc cũng sẽ không diệt vong nhanh như vậy, nhưng hiện tại Gia Luật Tuấn cũng chỉ đá gã một cái coi như là xong rồi, trên đời này có chuyện thuận lợi như vậy sao?

Đối với sự kinh ngạc của Gia Luật Thuần, Gia Luật Tuấn cũng không để ý tới, lập tức chỉ thấy y chậm rãi đi đến bên cạnh giếng nước, tự mình kéo nước lên rửa tay và mặt, lúc này mới nói tiếp:

- Không cần thấy kì lạ, lúc trước khi ngươi vừa mới phản bội ta, ta đích thực vô cùng hận ngươi, thậm chí muốn đích thân giết chết ngươi, tuy nhiên sau đó ta cũng đã nghĩ thông rồi, cho dù ngươi không phản bội ta, với tình hình Liêu Quốc lúc ấy, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu, hơn nữa ngươi ở thảo nguyên và Tây Vực hai lần chuẩn bị lập quốc, đều là lấy cờ hiệu Liêu Quốc, bất kể ngươi xuất phát từ ý đồ gì, ta cũng chỉ hy vọng ngươi có thể kéo dài tiếp ngai vàng của Đại Liêu, đáng tiếc Đại Tống thật sự quá hùng mạnh, cho nên ngươi cũng không cần vì thất bại của mình mà tự trách.

- Đường huynh, ta…

Gia Luật Thuần nghe được những lời này của Gia Luật Tuấn, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, gã không ngờ trong vài năm ngắn ngủi không gặp, Gia Luật Tuấn không ngờ dường như thay đổi thành người khác, chẳng những ít nông nổi hơn nhiều, hơn nữa lòng dạ cũng rộng lượng hơn, thậm chí gã còn nghĩ rằng, nếu như năm đó Gia Luật Tuấn có lòng dạ như thế này, có lẽ Đại Liêu bọn họ cũng sẽ không mất nước.

Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Gia Luật Thuần, Gia Luật Tuấn cũng cười nhạt một tiếng. Tuy rằng y mất đi ngôi vị Hoàng đế, hơn nữa còn bị giam lỏng tại huyện Trần Lưu, nhưng sau khi trải qua sự phẫn nộ và bàng hoàng lúc đầu, y từ từ đã nghĩ thông rồi. Đối với sự diệt vong của Liêu Quốc, y là người đầu tiên không thể trốn tránh trách nhiệm, tuy nhiên hiện tại dù hối hận thế nào cũng đều đã quá muộn, cho nên chi bằng vui vẻ hưởng thụ cuộc sống bây giờ, về phần chơi hoa cỏ y cũng không phải cố làm ra vẻ như vậy, mà thật sự là niềm vui thú trước nay chưa cảm nhận được.

Tuy nhiên Gia Luật Tuấn rất nhanh nhắc nhở Gia Luật Thuần:

- Đường đệ, chuyện trước đây đã qua thì cứ để nó qua đi, đệ đã tới đây, những chuyện khác không cần suy nghĩ nữa, thành thật chuẩn bị cuộc sống cả đời ở đây đi, nếu chẳng may có người thật sự muốn làm mưa làm gió với đệ, đệ nên biết phải làm như thế nào!

Ý tứ của Gia Luật Tuấn thật ra rất rõ ràng, chính là khiến Gia Luật Thuần hiểu được tình cảnh bọn họ hiện tại, đừng giữ lại ý đồ phục quốc gì cả. Dù sao Đại Tống thật sự quá hùng mạnh, hùng mạnh đến nỗi y tuyệt nhiên không sinh ra bất kì phản kháng gì, là một người từng trải, cho nên y mới nhắc nhở Gia Luật Thuần một chút, tránh cho ngày sau liên lụy đến y.

Nghe được những lời này của Gia Luật Tuấn, Gia Luật Thuần lại liên tưởng đến những gì nhìn thấy nghe thấy trên đường đến đây, cùng với tự mình trải nghiệm sự hùng mạnh của binh lực Đại Tống, điều này làm cho gã cũng không khỏi thở dài một tiếng nói:

- Đa tạ đường huynh nhắc nhở, thật ra lần này sở dĩ đệ đầu hàng cũng là cảm thấy có chút tuyệt vọng đối với thực lực hùng mạnh của Đại Tống, hơn nữa cũng không muốn chạy trốn tiếp, cho nên lúc đó mới chủ động đầu hàng, nếu không đệ đã cùng với đám người Gia Luật Đại Thạch bỏ chạy thêm về phía tây, cho nên nếu đệ đã tới đây cũng đã không còn ý đồ gì khác nữa.

- Như vậy rất tốt, thiên hạ này đã chủ định là của Đại Tống rồi, trong khoảng thời gian này tuy rằng ta ở trong phủ không ra khỏi cửa nhưng cũng cố gắng tìm hiểu rõ các phương diện của Đại Tống. Nhưng biết càng nhiều càng khiến cho ta cảm thấy kinh sợ Đại Tống, cho dù là khi Liêu Quốc cường thịnh nhất, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Đại Tống, chứ đừng nói là chúng ta hiện tại đã trở thành tù nhân dưới trướng, càng không muốn có ý đồ gì khác nữa.

Gia Luật Tuấn khi nói đến lời cuối cùng lại cường điệu một chút.

Đối với lời của Gia Luật Tuấn, Gia Luật Thuần cũng rất đồng tình, lập tức nói ra những gì chính gã tai nghe mắt thấy trong khoảng thời gian này, mà Gia Luật Tuấn cũng nói ra một chút phát hiện ở Trần Lưu. Lại nói tiếp anh em bọn gã mặc dù có chút thù hận, tuy nhiên hiện tại cùng là người lưu lạc xứ khác, đương nhiên chủ yếu là Gia Luật Tuấn tự mình nghĩ thông rồi, cho nên lúc này có nhiều lời muốn nói.

Cùng lúc đó, Triệu Nhan đang ngồi trên xe ngựa vừa mới rời khỏi liền nhận được tin tình báo Trần Lưu phía sau đưa tới, bên trên ghi chép tỉ mỉ chuyện Gia Luật Tuấn triệu kiến Gia Luật Thuần, bao gồm thời gian cụ thể, địa điểm, tổng thời gian hai người gặp nhau…, chỉ có điều duy nhất không có ghi chép bọn họ nói chuyện gì. Dù sao lúc ấy ở trong hoa viên chỉ có hai người bọn họ, cho dù là xếp gian tế bên cạnh Gia Luật Tuấn, căn bản cũng không có khả năng nghe được nội dung bọn họ nói chuyện.

Nhìn tin tình báo trong tay, Triệu Nhan vẫn bình tĩnh cười. Hắn đã sớm đoán được Gia Luật Tuấn sẽ một mình triệu kiến Gia Luật Thuần, hơn nữa nội dung bọn họ nói chuyện đơn giản chỉ có 2 khả năng, thứ nhất là Gia Luật Tuấn đã cam tâm làm một Trần Lưu Vương, cho nên nhắc nhở Gia Luật Thuần sau khi đến Trần Lưu không được gây rối. Thứ hai là Gia Luật Tuấn vẫn không cam tâm, y hôm qua cũng vẫn luôn diễn kịch, cho nên y gọi Gia Luật Thuần đến là vì thảo luận một số âm mưu.

Tuy nhiên đối với hai loại suy đoán trước mặt, Triệu Nhan càng có khuynh hướng thiên về loại thứ nhất, thứ nhất hắn tin tưởng đôi mắt của chính mình, hôm qua Gia Luật Tuấn không thể nào là đang diễn kịch, thứ hai Gia Luật Tuấn nếu như thật sự có toan tính âm mưu, cũng không nhanh như thế đã gọi Gia Luật Thuần đến, hơn nữa còn quang minh chính đại như thế, dù sao bọn họ sau này cũng có thời gian tiếp xúc dài.

Sau khi trở lại kinh thành, Triệu Nhan tự mình vào cung bẩm báo một chút về hành trình lần này với Triệu Hú. Lúc Triệu Hú nghe được sau khi Gia Luật Tuấn gặp Gia Luật Thuần không ngờ không đánh nhau, lập tức cũng hết sức thất vọng. Tuy nhiên lúc này Triệu Nhan nghĩ đến một việc, lập tức nói:

- Hú nhi, người và hoàng hậu đã thành thân nhiều năm, mặt khác cũng không có thiếu phi tần, nhưng mấy năm nay cũng chỉ sinh ra hai công chúa, vì thế đại thần trong triều cũng vô cùng sốt ruột, không ít đại thần chạy đến phủ của ta, bảo ta thúc giục người nhanh chóng khiến hậu cung sinh hạ hoàng tử, đây cũng không phải là việc nhỏ, cho nên Hú nhi người cũng phải để tâm nhiều hơn.

- Tam thúc, sao người cũng nói chuyện này chứ, việc sinh con này có phải nói sinh là sinh được đâu, ta đã rất cố gắng, có trời mới biết tại sao phi tần trong hậu cung đều không mang thai?

Triệu Hú nghe được chuyện sinh con trai, lập tức cũng lộ ra vẻ mặt khổ sở nói. Bởi vì trước đấy có Tống Nhân Tông làm ví dụ, cho nên đại thần trong triều sốt ruột cũng là có nguyên nhân của nó, tuy rằng y còn trẻ, nhưng không có con trai tóm lại vẫn làm cho người khác lo lắng.

- Chuyện này các đại thần quả thật có chút sốt ruột, tuy nhiên người đã có hai đứa con gái rồi, điều này nói rõ thân thể của người khẳng định không có vấn đề gì, tuy nhiên ta nghe nói trong cung có một số phương pháp bí mật có thể nâng cao xác suất sinh con trai, người có thời gian rảnh không ngại thử một lần xem.

Triệu Nhan đối với việc này trước tiên là an ủi Triệu Hú một chút, sau đó lại đưa ra đề nghị của mình, hắn tuy rằng có thể lý giải nỗi khó xử của Triệu Hú, nhưng chuyện hoàng tử liên quan đến giang sơn xã tắc Đại Tống, cho nên hắn nhất định phải thúc giục.

Bình Luận (0)
Comment