- Sao ngươi lại tới đây?
Khi Gia Luật Tuấn nhìn thấy Gia Luật Thuần, thần sắc trên mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng tỏ vẻ lãnh đạm nói. Tuy rằng tin tức Gia Luật Thuần bại trận ở Tây Vực sớm đã truyền đi khắp nơi, Trần Lưu cách kinh thành cũng không xa, lẽ ra hẳn là sớm nhận được tin tức rồi, chỉ có điều tình hình ở Trần Lưu vô cùng đặc biệt, tin tức lưu thông cũng không tốt, ít nhất hiện tại Gia Luật Tuấn cũng không biết chuyện này.
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Gia Luật Tuấn, chỉ thấy Gia Luật Thuần lúc này do dự một lát, bỗng nhiên tiến lên trước rồi hành lễ quân thần nói:
- Thần đệ tham kiến Bệ hạ.
Gia Luật Tuấn đã không phải là Hoàng đế nữa, hiện tại y chỉ là Trần Lưu Vương, cho nên người bình thường nhìn thấy y chỉ cần gọi y là Vương, nhưng Gia Luật Thuần lại dựa theo lễ tiết và danh phận cũ trước kia để bái kiến Gia Luật Tuấn, chuyện này ngộ nhỡ bị truyền đến triều đình, nói không chừng còn có thể trị tội gã, cho nên Gia Luật Thuần nói những lời này vẫn sẽ gánh nguy hiểm không nhỏ.
Nghe thấy Gia Luật Thuần không ngờ mạo hiểm xưng hô như cũ, điều này làm cho Gia Luật Tuấn cũng không khỏi sửng sốt, lập tức ánh mắt khó hiểu nhìn Gia Luật Thuần một hồi lâu, cuối cùng mới rốt cục thở dài nói:
- Thôi đi, Đại Liêu sớm đã không còn tồn tại, sau này ngươi không cần phải gọi ta là bệ hạ nữa, chỉ cần gọi ta là Trần Lưu Vương là được rồi.
- Vâng. Thần đệ tuân chỉ.
Gia Luật Thuần cũng không ngốc, gã sở dĩ dùng xưng hô lúc trước, chỉ là muốn dùng cái cớ này xóa tan sự xấu hổ khi hai người gặp lại nhau, hiện tại đã đạt được kết quả, cho nên gã tự nhiên sẽ không duy trì nữa.
Đối với tâm tư nhỏ của Gia Luật Thuần, Triệu Nhan cũng nhìn thấy rất rõ, hơn nữa hắn cũng biết, Gia Luật Tuấn thật ra cũng có thể nhìn ra được, chỉ có điều y cũng không vạch trần, bởi vì y cũng hiểu được tình cảnh hiện tại của chính mình, bất kể dù y hận Gia Luật Thuần thế nào, hiện tại cũng không có quyền để giết gã, cho nên chi bằng mượn lời nói trước mặt của Gia Luật Thuần xuống nước, như vậy mặt mũi của hai người cũng đều tốt hơn một chút.
Lập tức Triệu Nhan và Gia Luật Thuần theo Gia Luật Tuấn tiến vào trong đại điện phủ Trần Lưu Vương, ngay sau đó đã có người dâng trà lên. Ba người ngồi xuống vừa uống trà vừa nói chuyện, tuy Gia Luật Tuấn để Gia Luật Thuần đi vào, nhưng giữa hai người vẫn còn khúc mắc. Cho nên chủ yếu vẫn là Gia Luật Tuấn và Triệu Nhan nói chuyện, Gia Luật Thuần cũng vô cùng biết ý không có nói xen vào.
Vốn Triệu Nhan nghĩ, sau khi Gia Luật Tuấn vứt bỏ ngôi vị Hoàng đế, với tính tình của y nhất định sẽ vô cùng nản lòng. Ít nhất lúc trước hắn thấy Gia Luật Tuấn từ Liêu Quốc đi đến Đại Tống, đối phương biểu hiện hết sức thống khổ, cả người gầy không thành hình, vì thế Gia Luật Tư cũng vô cùng lo lắng cho đệ đệ này, cho nên Triệu Nhan lần này tới không chỉ là vì đưa Gia Luật Thuần đến, mặt khác cũng là muốn đến nói chuyện với Gia Luật Tuấn một chút.
Nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, Gia Luật Tuấn bây giờ so với trước kia cũng có sự thay đổi lớn, cả người chẳng những không hề suy sụp thống khổ, ngược lại tinh thần có vẻ hưng phấn, nội dung nói chuyện cũng vô cùng thoải mái, chủ yếu là tán gẫu một chút việc trong nhà, ví như Gia Luật Tuấn còn cố ý hỏi thăm một chút chuyện Gia Luật Tư với mấy đứa con của nàng, những câu hỏi này Triệu Nhan cũng trả lời chi tiết từng câu.
- Nhan đệ, các người đi hơn nửa ngày đường, nhất định vẫn chưa ăn cơm. Ta đã sai người chuẩn bị xong đồ ăn ở hậu hoa viên, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, mặt khác hậu hoa viên của ta cũng hết sức đặc sắc, tất cả hoa cỏ nơi đó toàn bộ đều là tự tay ta chọn ra!
Tán gẫu một chút việc nhà xong, Gia Luật Tuấn bỗng nhiên đứng lên cười nói.
- Ha ha, thật là tốt quá, nói đến ta cũng thấy đói thật, vừa khéo nhấm nháp một chút thức ăn ngon ở đây của Gia Luật huynh!
Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười lên, về phần Gia Luật Thuần cũng đứng lên, tuy nhiên gã chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Lập tức đám người Triệu Nhan đi theo Gia Luật Tuấn ra hậu hoa viên. Bây giờ đang là lúc xuân hè giao mùa, chính là thời điểm cây cối sinh trưởng tươi tốt, hoa viên trong nhà của Triệu Nhan vô cùng đẹp, vốn theo ý nghĩ của hắn, Gia Luật Tuấn bỗng nhiên chuyển tính sang thích hoa cỏ, khẳng định cũng sẽ làm cho hậu hoa viên của mình trở nên vô cùng đẹp.
Tuy nhiên khi Triệu Nhan theo Gia Luật Tuấn đi vào hậu hoa viên, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc. Chỉ thấy trong hoa viên đích thực đủ loại hoa cỏ, nhưng sắp xếp những loại hoa cỏ này căn bản không có kế hoạch gì cả, đông một khóm tây một khóm. Hơn nữa có một số hoa cỏ hình bởi vì không được chăm sóc tốt, tuy rằng còn sống nhưng không còi cọc ốm yếu thì lá cũng vàng úa, xem ra có chút héo tàn, đừng nói so với hoa viên của hắn, cho dù là hoa viên của người giàu có bình thường khác cũng đẹp hơn hoa viên của Gia Luật Tuấn.
- Gia Luật huynh, người bố trí hoa viên này đúng thật là rất khác biệt nha.
Triệu Nhan nói tới đây do dự một chút, bởi vì hắn không biết nên dùng từ ngữ nào để có thể hình dung ra, cuối cùng chỉ có thể dùng “rất khác biệt” để diễn tả một chút.
Gia Luật Tuấn nghe thấy lời của Triệu Nhan chỉ cười lớn một tiếng nói:
- Nhan đệ, nói hoa viên rất xấu là được rồi, không cần phải nói cái gì mà rất khác biệt. Thật ra ta cũng biết hoa viên của mình rất xấu, tuy nhiên hoa viên này toàn bộ đều là do tự tay ta bố trí đấy, bình thường cũng chỉ có mỗi mình ta đến chăm sóc. Chỉ là thuộc tính của một số hoa cỏ ta vẫn chưa hiểu rõ lắm, bởi vậy chung quy lại phạm một số sai lầm, điều này cũng làm cho cả hoa viên thoạt nhìn có hơi xấu, tuy nhiên ta tin không đến vài năm nữa, ta có thể tự tay tạo ra một hoa viên đẹp nhất.
Nhìn thấy khi Gia Luật Tuấn nói xong những lời cuối cùng trên mặt biểu lộ vẻ say mê, Triệu Nhan trong lúc nhất thời cũng có chút hoảng hốt, đồng thời cũng có chút hoài nghi, chẳng lẽ Gia Luật Tuấn thật sự đã cam chịu số mệnh, hoàn toàn gửi gắm tình cảm cho hoa cỏ sao? Dù sao vẻ mặt của y thoạt nhìn thật sự không giống như là đang nói dối, tuy nhiên nếu y đang diễn trò, hành động này cũng thật sự quá cao tay rồi.
Trong ngự hoa viên có một cái đình bằng cỏ tranh, tiệc rượu bày ra ngay trong đình cỏ, lập tức ba người Triệu Nhan ngồi xuống trong đình cỏ, sau đó vừa uống vừa tán gẫu, thật ra chủ yếu là Gia Luật Tuấn nói, Triệu Nhan và Gia Luật Thuần ngồi nghe, hơn nữa Gia Luật Tuấn rất hào hứng, chỉ vào hoa cỏ trong hoa viên không ngừng giới thiệu lai lịch của bọn chúng, với quá trình y gieo trồng loại hoa cỏ này… vân vân, Triệu Nhan đối với hoa cỏ cũng có chút hiểu biết, nếu như miễn cưỡng cũng có thể chen vào nói, về phần Gia Luật Thuần vốn muốn chen miệng vào, đương nhiên gã cũng biết ý không dám mở miệng, tránh cho không cẩn thận sẽ chọc giận Gia Luật Tuấn. Thậm chí ở trước mặt Gia Luật Tuấn, gã hy vọng mình có thể vô hình, chỉ cần không làm cho đối phương chú ý đến gã là gã đã ngàn vạn lần cảm ơn rồi.
Bữa tiệc rượu này uống đến tận lúc mặt trời ngả về tây, Gia Luật Tuấn hình như bởi vì Triệu Nhan đến nên hết sức cao hứng, kết quả uống say khướt, cuối cùng nhờ Triệu Nhan đỡ lấy mới rời khỏi hậu hoa viên, sau đó người làm của vương phủ đỡ y vào nội trạch nghỉ ngơi.
Nếu như Gia Luật Tuấn uống rượu say, Triệu Nhan tự nhiên cũng không tiện nán lại, vì thế cùng với Gia Luật Thuần cáo từ rời đi. Cả nhà Gia Luật Thuần cũng đã được an bài đến một phủ ở trong huyện Trần Lưu, nơi này chính là nhà tương lai của bọn gã, cho nên Triệu Nhan đưa Gia Luật Thuần vào trong nhà, sau đó mới đi đến dịch trạm của huyện thành để nghỉ ngơi.
Sau khi rời khỏi Trần Lưu Vương phủ, Gia Luật Thuần cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một cái. Vừa rồi cho dù là Gia Luật Tuấn uống rượu say, gã vẫn cảm thấy vô cùng áp lực như cũ, tuy nhiên bây giờ cuối cùng cũng hỏi thăm xong Gia Luật Tuấn rồi, ngày sau cùng lắm thì cố gắng tránh tiếp xúc với đối phương là được rồi. Tuy nhiên điều khiến Gia Luật Tuấn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, ngày hôm sau Triệu Nhan vừa mới rời khỏi, gã chợt nhận được lời mời của Gia Luật Tuấn.