Trần Lưu ở cách Khai Phong ba mươi dặm về phía Đông, là một huyện thành nhỏ kích thước không lớn, ở trong lịch sử trung nguyên, Trần Lưu từng mấy lần được thiết lập thành quận và nước, cuối thời Hán quận Trần Lưu là nơi Tào Tháo khởi binh, cũng chính bởi vì vậy cho nên Hán Hiến Đế mới bị nhốt ở Trần Lưu, điều này cũng mở ra lịch sử Trần Lưu là nơi nhốt vua bị phế, tuy nhiên tới triều Đường, quận Trần Lưu đã bị hủy bỏ triệt để rồi, từ sau đó chỉ có huyện Trần Lưu mà không có quận Trần Lưu nữa.
Đại Tống lập đô ở Khai Phong, điều này khiến khu vực thuộc quản lý của Khai Phong cũng rất lớn, Trần Lưu huyện tự nhiên cũng là một trong những vùng thuộc quản lý của Khai Phong. Tuy nhiên cũng chính bởi vì Trần Lưu cách Khai Phong quá gần, nơi này ngược lại vốn không hề phồn hoa, giống như là Bắc Kinh và Hà Bắc đời sau, quá nhiều điều kiện kinh tế chính trị cũng làm người ta tụ họp lại hết ở kinh thành, giống như con quỷ hút máu dường như đem người với tài nguyên xung quanh đều thu hút hết đến kinh thành, khu vực xung quanh tuy rằng dựa vào kinh thành, nhưng ngược lại phát triển không nổi.
Trần Lưu chính là có tình hình như vậy, vốn huyện này coi như là một trong những huyện của Khai Phong, nhưng thành Khai Phong càng ngày càng phồn hoa, người trong huyện đều bị đưa tới kinh thành đi tìm việc làm, thậm chí ngay cả người trồng trọt cũng không đủ, hiện tại huyện Trần Lưu đã rớt xuống một bậc, biến thành một huyện nhỏ, hơn nữa cho dù là như vậy, nhân khẩu vẫn không ngừng rời đi, đoán chừng qua mấy thập kỉ nữa, chỉ sợ cả huyện thành đều biến mất không còn thấy nữa.
Tuy nhiên tình hình này mấy năm trước đã được cải thiện một chút, bởi vì Đại Tống tiêu diệt xong Liêu Quốc, Hoàng đế Liêu Quốc Gia Luật Tuấn dẫn quân đầu hàng, vì bố trí cho đám Gia Luật Tuấn và quý tộc Liêu quốc, dựa theo những điều kiện lúc trước Đại Tống đáp ứng cho bọn họ, vì thế Gia Luật Tuấn được phong làm Trần Lưu Vương, y cùng với những quý tộc quan trọng của Liêu Quốc gần như tất cả đều bị đưa đến Trần Lưu, những người này mang theo gia quyến của họ ở cùng một chỗ chừng hơn hai nghìn người, điều này cũng khiến cho toàn bộ Trần Lưu lập tức náo nhiệt lên.
Vì trông coi mấy vị quý tộc Liêu Quốc này, đặc biệt là Trần Lưu Vương Gia Luật Tuấn, Đại Tống bốn phía đều bố trí trọng binh ở Trần Lưu. Mặt khác cũng an bài không ít quân đóng giữ, thậm chí ở khía cạnh nào đó mà nói, binh lực của Trần Lưu so với hoàng cung thành Đông Kinh còn nhiều hơn. Đáng tiếc quân đóng ở đây bình thường mặc dù phụ trách bảo hộ an toàn của Gia Luật Tuấn, nhưng ngộ nhỡ gặp phải tình huống nguy cấp gì, bọn họ sẽ giết chết Gia Luật Tuấn trước tiên, tránh cho có người cứu Gia Luật Tuấn ra ngoài làm mưa làm gió.
Theo những người Gia Luật Tuấn từ Liêu quốc di dân vào ở, Trần Lưu này vốn đã là huyện có chút suy yếu không ngờ lại bắt đầu hưng thịnh trở lại, đầu tiên là triều đình bắt đầu chú ý tới Trần Lưu, ví dụ như tất cả tuyến đường chính đều đổi thành đường xi măng, thậm chí triều đình còn chuẩn bị làm một đường sắt từ Khai Phong đến đây, đương nhiên những thứ này đều là để thuận tiện giám sát động tĩnh của Trần Lưu bên này.
Mặt khác những quý tộc Liêu quốc đó tuy rằng mất nước rồi, thậm chí ngay cả kinh thành cũng bị Kim Quốc chiếm lấy, sau đó lại bị Đại Tống chiếm lại, nhưng lúc bọn chúng chạy trốn cũng rơi mất không ít của cải, tuy nhiên cho dù là như thế, bọn chúng vẫn giàu có hơn so với người bình thường, huống chi lúc trước Đại Tống vì muốn để quý tộc Liêu Quốc yên tâm, vào lúc Gia Luật Tuấn đầu hàng, Đại Tống từng ban cho bọn y không ít tiền tài, cho nên sau khi đám người quý tộc Liêu quốc đến Trần Lưu, lập tức có không ít thương nhân nghe tiếng tăm mà đến, ở trong thành mở cửa hàng. Trong lúc nhất thời toàn bộ Trần Lưu đều giống như tỏa sáng mùa xuân thứ hai, người đi trên đường phố cũng nhiều hơn.
Triệu Nhan ngồi trên xe ngựa chở theo cả nhà Gia Luật Thuần đến huyện Trần Lưu, bởi vì người Liêu Quốc trong Trần Lưu quá nhiều, không ai dám bảo đảm trong đám người này còn có người hận thù Đại Tống hay không, cho nên vì lo lắng cho an toàn của mình, Triệu Nhan cố ý dẫn theo một đội một nghìn người hộ vệ, mà khi đội người ngựa này của hắn chậm rãi đi vào trước cửa thành cũng thu hút không ít ánh mắt của người khác.
- Trần Lưu huyện!
Ngồi ở trong xe ngựa Gia Luật Thuần nhìn thấy tên ở trên cửa thành, lập tức cũng không khỏi lộ ra vẻ cười gượng. Gã rốt cục hiểu được an bài của Đại Tống với gã rồi, hóa ra là muốn đem gã và đường huynh Gia Luật Tuấn giam chung một chỗ, lại nói tiếp lúc trước chính là gã dẫn đầu quân đầu hàng Đại Tống mới dẫn đến phía Nam Liêu Quốc không người thủ thành, cuối cùng rơi vào cái kết cục thất bại diệt vong. Cho nên nếu nói là Gia Luật Tuấn không hận gã, chỉ sợ chính Gia Luật Thuần cũng không tin.
Đoàn người Triệu Nhan vừa tới trước cổng thành, lập tức nhìn thấy một quan viên dẫn đầu một đám văn thư, tiến lên nghênh đón nói:
- Huyện lệnh Trần Lưu Triệu Tầm bái kiến Lăng Vương Điện hạ!
- Triệu huyện lệnh không cần đa lễ!
Triệu Nhan nhìn thấy tuổi vị huyện lệnh này với hắn cũng xấp xỉ nhau liền cũng mỉm cười mở miệng nói, vị Triệu Tầm này chẳng những cùng họ với hắn, hơn nữa cũng là một thành viên trong hoàng tộc, chỉ có điều gã được xem như là nhánh nhỏ của hoàng thất, gia tộc cũng sớm đã không có tước vị, tuy nhiên vị Triệu huyện lệnh này lại là một người tính tình kiên cường nghị lực, từ mười mấy tuổi bắt đầu kỳ thi khoa cử, mãi cho đến hơn ba mươi tuổi mới đỗ đạt, vừa khéo Gia Luật Tuấn bị giam lỏng ở Trần Lưu, cần một quan viên xuất thân trong sạch quản lý sự vụ Trần Lưu, vì thế Triệu Tầm nhờ phúc xuất thân của lão, lập tức trở thành huyện lệnh Trần Lưu, bây giờ Trần Lưu đã miễn cưỡng đạt tới trình độ một huyện lớn, mà tiến sĩ bình thường nhiều lắm cũng chỉ có thể đảm nhiệm huyện lệnh huyện trung.
Lập tức Triệu huyện lệnh nghênh đón Triệu Nhan tiến vào trong huyện, chỉ thấy đường phố trong huyện người người đi lại, trong đó người Hán chiếm đa số, tuy nhiên cũng có không ít người Khiết Đan đi lại trên đường. Những người này đều là quý tộc Liêu quốc và gia quyến người hầu của bọn chúng bị nhốt ở đây, lại nói tiếp bọn chúng tuy rằng trên danh nghĩa bị nhốt ở trong này, nhưng trên thực tế chỉ cần không ra khỏi huyện, cũng sẽ ai không để ý bọn chúng. Trước cổng huyện có một đường phòng tuyến, nơi đó chính là phòng tuyến cấm đến của quý tộc Liêu quốc, một khi có người tới gần cũng sẽ bị quân coi giữ cửa thành bắt quay về, nếu như có người dám cưỡng chế vượt qua, hoặc nếu như quý tộc Liêu quốc dám hóa trang rời khỏi, chỉ đợi như vậy bọn họ sẽ truy nã cả nước, đến lúc đó nếu bị bắt lại, có lẽ chính là tội chết khó thoát.
- Triệu huyện lệnh, huyện Trần Lưu cũng khá náo nhiệt, trong khoảng thời gian này tình hình trong huyện thế nào, có xảy ra điều gì bất thường không?
Triệu Nhan mời Triệu huyện lệnh lên xe ngựa của mình, sau đó vừa quan sát tình hình trên đường phố liền thuận miệng hỏi. Triệu Tầm thân là huyện lệnh Trần Lưu, ngoại trừ quản lý cả việc trong lẫn ngoài huyện, quan trọng nhất vẫn là giám sát động tĩnh của Gia Luật Tuấn và đám người quý tộc Liêu Quốc, dù sao y cũng là huyện lệnh, làm những việc như thế này cũng hết sức thuận tiện.
- Khởi bẩm Điện hạ, trong huyện mọi thứ đều bình thường, hai trăm ba mươi bảy quý tộc Liêu Quốc đều ghi danh trong danh sách, hơn nữa cũng đều ngoan ngoãn ở trong nhà, nhiều lắm cũng chỉ vòng quanh huyện một chuyến, chưa từng có người dám có động tĩnh bất thường gì, tuy nhiên…
Khi nói xong lời cuối cùng, Triệu Tầm hình như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
- Làm sao vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Triệu Nhan nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Triệu Tầm, lập tức đáp lại.
- Khởi bẩm Điện hạ, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ có điều Trần Lưu Vương từ sau khi vào Trần Lưu, đột nhiên bắt đầu thích trồng hoa chăm cây cỏ, thời gian trước y còn đích thân tự chạy tới huyện nha, đề xuất yêu cầu với hạ quan, hy vọng ta có thể giúp y tìm kiếm một ít hạt giống kỳ hoa dị thảo đưa đến quý phủ của y, mặt khác qua khoảng thời gian hạ quan âm thầm quan sát, Trần Lưu Vương mỗi ngày ngồi ở trong phủ đích thực là trồng hoa cây cỏ, hơn nữa mỗi ngày đều tự mình tưới nước diệt sâu cho hoa cỏ, điều này tuy rằng thoạt nhìn rất bình thường, nhưng so với tính cách của y trước kia quả là rất khác biệt, cho nên hạ quan mới có cảm giác có chút kì quái.
Triệu Tầm lúc này có chút cẩn thận nói, thích hoa cỏ là rất bình thường, chỉ có điều đây cũng không phải việc mà loại người như Gia Luật Tuấn làm.
Triệu Nhan nghe được bẩm báo của Triệu Tầm cũng có chút kinh ngạc, hắn đối với tính cách của Gia Luật Tuấn cũng càng hiểu rõ, theo hắn biết, Gia Luật Tuấn cũng không giống loại người chơi hoa cỏ, ngược lại vô cùng có hứng thú với rượu tầm hoan, nếu không cũng sẽ không đem triều chính đều giao cho Gia Luật Ất Tân xử lý. Tuy nhiên điều này không thể nói hoàn toàn không có khả năng, có lẽ Gia Luật Tuấn đã bị đả kích việc mất nước, bỗng nhiên lập tức thay đổi sở thích, bắt đầu đem tất cả tinh thần dồn vào phương diện hoa cỏ rồi.
Đúng lúc đang nói chuyện, xe ngựa đã đi qua hơn nửa huyện, cuối cùng đi tới trước cửa một ngôi nhà mới, chỉ thấy ngôi nhà này chiếm diện tích rất lớn, so với Lăng Vương phủ của Triệu Nhan cũng không kém chút nào, chỉ có điều kiến trúc kém hơn rất nhiều, tuy nhiên cũng coi như là phủ của đại hào phú rồi, cửa phủ đề tấm biển lớn viết bốn chữ “Trần Lưu Vương phủ”. Dù sao Gia Luật Tuấn nói thế nào cũng là một vị vương gia, cho nên Đại Tống cũng không thể đối đãi quá kém với đối phương, vương phủ này cũng là sau khi Gia Luật Tuấn đầu hàng, Đại Tống tranh thủ thời gian xây ở huyện Trần Lưu cho y để ở lại đấy.
Lập tức Triệu Nhan đi xuống xe ngựa, Gia Luật Thuần lúc này cũng từ xe ngựa phía sau đi xuống, khi gã ngẩng đầu nhìn thấy kích thước phủ đệ này, trên mặt lại lần nữa lộ ra vài phần cười gượng, vốn dĩ người gã không mong muốn gặp nhất chính là Gia Luật Tuấn, đáng tiếc hiện tại xem ra là trốn không xong rồi, chỉ có điều không biết đường huynh của gã sau khi nhìn thấy gã liệu có nổi điên hay không?
Tuy rằng Gia Luật Tuấn là tù binh của Đại Tống, nhưng bây giờ người ta cũng là Vương gia Đại Tống, hơn nữa còn là em vợ Triệu Nhan, cho nên hắn cũng không thể không có lễ phép mà trực tiếp xông vào, bèn sai người đem danh thiếp của mình đưa lên, trước cửa vương phủ cũng an bài thủ vệ, hơn nữa những thủ vệ này vốn không phải Đại Tống an bài, mà là hộ vệ trong cung Liêu Quốc theo Gia Luật Tuấn cùng đầu hàng, cho nên mặc dù Gia Luật Tuấn đã không phải là Hoàng đế nữa, nhưng bọn chúng vẫn đảm nhiệm làm hộ vệ cho Gia Luật Tuấn như cũ, tuy nhiên số lượng của bọn chúng không nhiều, toàn bộ phủ chỉ có năm mươi người hộ vệ, số còn lại tất cả đều bị giải tán trở thành dân thường Đại Tống.
Danh thiếp của Triệu Nhan vừa mới đưa vào một lát, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó chỉ thấy cửa phủ mở ra, Gia Luật Tuấn vận y phục thường ngày cũng bước nhanh từ trong phủ đi ra. Mấy năm không gặp, Gia Luật Tuấn so với năm đó dường như cũng không có thay đổi gì lớn, thậm chí lúc này sắc mặt y hồng hào, đi trên đường mạnh mẽ tạo ra gió, xem ra dường như còn trẻ hơn lúc trước đến vài tuổi.
- Ha ha, Nhan đệ người chính là khách quý, hôm nay nghĩ như thế nào lại đến chỗ ta ngồi một lát vậy?
Gia Luật Tuấn đi đầu nhìn thấy Triệu Nhan ở phía trước, lập tức cười to chào đón. Tuy nhiên ngay sau khi Gia Luật Tuấn vừa dứt lời, y liền nhìn thấy Gia Luật Thuần cười gượng đứng bên cạnh Triệu Nhan, lập tức cũng không khỏi lộ ra vẻ sững sờ, bước chân tiến lên trước cũng lập tức ngừng lại.