Bắc Tống Nhàn Vương – Dịch Full

Chương 1002 - Chương 1001: Gia Luật Thuần Hoàn Toàn Hết Hi Vọng

Chưa xác định
Chương 1001: Gia Luật Thuần hoàn toàn hết hi vọng

Trong phòng giam, Gia Luật Thuần ngồi trên đống rơm rạ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng tàn cuối tháng bên ngoài song sắt, biểu hiện trên mặt lại hết sức bình tĩnh, tuy rằng gã đã trở thành tù nhân nhưng ít ra gã không cần lại phải chạy trốn, cũng không cần lại phải lo lắng sợ hãi trốn đông trốn tây nữa rồi.

Vốn dĩ với thân phận của Gia Luật Thuần không nên giam giữ trong đại lao, dù sao nói như thế nào gã cũng là Thân vương của Liêu Quốc, thậm chí thiếu chút nữa sẽ đăng cơ làm vua, bất kể như thế nào cũng nên đáng được đãi ngộ nên có, nhưng là bởi vì gã từng đầu hàng xong lại phản bội, điều này đối với Đại Tống mà nói là một tội danh không thể tha thứ, bởi vậy sau khi gã bị áp giải về kinh thành, lập tức bị đưa giam trong nhà lao, tuy nhiên Đại Tống thật sự không làm khó đối với người nhà của gã, trừ mấy người con lớn của gã bị giam ở bên ngoài cùng chỗ gã, những người còn lại đều bị giam lỏng ở trong thành Đông Kinh, chờ triều đình xử trí bọn họ.

Tuy rằng Gia Luật Thuần đã trở thành tù nhân dưới trướng Đại Tống nhưng gã cũng không hối hận vì quyết định đầu hàng lúc trước, đặc biệt dọc trên đường đi sau khi gã tận mắt nhìn thấy tình hình các mặt của Đại Tống, càng cảm thấy may mắn về quyết định của mình, về phương diện quân sự thì không cần nói nữa, gã đã mấy lần lĩnh giáo sự cường thịnh của Đại Tống, nhưng dọc trên đường đi bất kể là nông nghiệp hay là công thương nghiệp, mỗi khía cạnh của Đại Tống đều thể hiện vô cùng phồn thịnh, thậm chí khi gã đến kinh thành còn ngồi trên một loại xe không cần ngựa kéo, nhưng xe lại có thể tự chạy, thì ra chính là xe lửa thần kì bên ngoài lan truyền, tuy rằng tốc độ loại xe này với xe ngựa không khác biệt mấy, nhưng lại có thể luôn chạy không nghỉ không ngủ, điều này mạnh hơn ngựa nhiều.

Mặt khác khi gã bị áp giải đến kinh thành, đối với tòa thành Đông Kinh nổi tiếng gần xa gã cũng hết sức tò mò, mà sau khi vào thành, tuy rằng chỉ nhìn thấy một góc nhỏ thành Đông Kinh nhưng cũng đủ làm cho gã cảm thấy kinh ngạc rồi. Gã chưa từng nghĩ trên đời vẫn còn có thể có tòa thành phồn hoa như vậy, lúc trước vào Thượng Kinh của Liêu Quốc gã đã cảm thấy hết sức phồn hoa rồi, nhưng mà so với thành Đông Kinh, quả thực tựa như một thôn nhỏ lụi bại.

Cũng chính vì nhìn thấy sự cường thịnh trên từng lĩnh vực của Đại Tống, điều này cũng khiến cho Gia Luật Thuần hoàn toàn bỏ đi tất cả tâm tư riêng, thành thật chờ đợi phán quyết của Đại Tống đối với gã. Tuy nhiên gã cảm thấy Đại Tống cũng sẽ không giết mình, bởi vì bọn họ tuy rằng chiếm lĩnh lãnh thổ của Liêu Quốc nhưng cũng chưa hoàn toàn tiêu diệt toàn bộ, dựa vào uy danh của gã ở Liêu Quốc, nếu như Đại Tống giết chết gã có thể khiến cho một số người Liêu Quốc bất mãn, đây cũng là một trong nguyên nhân chủ yếu khiến Gia Luật Thuần có gan đầu hàng.

Sáng sớm hôm sau, trưởng nhà lao đưa bữa sáng đến cho Gia Luật Thuần, tuy rằng trong phòng giam điều kiện rất thiếu thốn, nhưng bởi vì Gia Luật Thuần là tội phạm quan trọng của triều đình cho nên trưởng nhà lao cũng không dám quá mức hà khắc đối với gã, đưa tới cho gã bữa sáng là một chén cháo thêm một cái bánh ngô, tuy rằng rất đơn giản, nhưng ít ra cũng không có thay đổi chất lượng, về phần những tù nhân khác hiếm khi thấy đảm bảo, dù sao nhà giam luôn luôn là một trong những chốn hắc ám nhất trên thế giới, Đại Tống vẫn chưa chú ý phát triển đến vấn đề nhân quyền của phạm nhân.

Ngay lúc Gia Luật Thuần đang chuẩn bị ăn sáng lại không ngờ rằng trưởng nhà lao vừa đưa đồ ăn tới lại quay lại, chỉ thấy đối phương dẫn theo vài người vội vàng mở cửa phòng giam của gã, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất quét dọn một lượt. Thậm chí vì che giấu mùi thối trong phòng giam, lại đốt một lò trầm hương, về phần bữa sáng của Gia Luật Thuần cũng bị lấy đi mất, điều này làm cho Gia Luật Thuần cũng có chút sững sờ đầu óc mơ hồ.

Tuy nhiên rất nhanh Gia Luật Thuần liền hiểu được, bởi vì không lâu sau khi trưởng nhà lao đưa người đến dọn dẹp, chỉ thấy đối phương cúi đầu khom lưng dẫn đoàn người tiến vào, trong đó có một người trung niên cực kì nho nhã, trên người mang theo khí chất uy nghiêm của người bề trên, làm cho người ta không dám coi khinh, mà phía sau hắn là mười mấy tên hộ vệ theo sát. Vừa nhìn thấy cũng biết là nhân vật quan trọng của Đại Tống.

Thấy có người tiến vào, Gia Luật Thuần cũng đứng lên, đánh giá trên dưới đối phương một chút, trong lòng cũng đã đại khái đoán ra thân phận của đối phương, lập tức nói:

- Lăng Vương Triệu Nhan.

- Ha ha, đúng là bản vương, ta cùng với Trần Lưu Vương là huynh đệ, hơn nữa còn là con rể Gia Luật gia các ngươi, cho nên ngươi cũng có thể gọi ta là Triệu huynh.

Triệu Nhan nhìn Gia Luật Thuần bỗng nhiên nhoẻn miệng cười nói, hắn với Gia Luật Thuần cũng là lần đầu tiên gặp mặt nhưng bởi vì Gia Luật Tư là một trong những thê tử của hắn, mà Gia Luật Thuần lại là em họ của Gia Luật Tư, cho nên tính ra hắn và Gia Luật Thuần vẫn là thân thích.

Nghe được Triệu Nhan tự xưng là con rể Gia Luật gia, Gia Luật Thuần đầu tiên rất sửng sốt, ngay sau đó mới nghĩ đến đường tỷ người bị Triệu Nhan lừa đến Đại Tống. Chuyện này ở Liêu Quốc người biết được không nhiều lắm, bởi vì việc này liên quan đến thể diện hoàng thất Liêu Quốc, mặc dù Gia Luật Thuần thân là Thân vương Liêu Quốc, đối với chuyện này thật ra cũng chỉ biết một chút.

- Khụ, bái kiến Triệu huynh!

Gia Luật Thuần lại vô cùng biết điều, lập tức hành lễ một cái với Triệu Nhan, sau đó tiếp tục nói:

- Triệu huynh lần này đến gặp tại hạ trước, chắc là triều đình Đại Tống đã có phán quyết đối với ta, ta tự biết có tội khó thoát, cho dù Đại Tống đem ta đi chém ta cũng sẽ không oán hận câu nào, chỉ hy vọng Đại Tống đừng làm khó người nhà của ta.

Gia Luật Thuần nói như vậy tất nhiên là lấy lui làm tiến, hơn nữa gã cũng biết Triệu Nhan đối với quyết sách của Đại Tống có ảnh hưởng rất lớn, nếu như có thể khiến cho hắn thông cảm, nói không chừng chỉ một câu nói của hắn có thể cứu gã một mạng, tuy rằng hiện tại gã không còn gì nữa, nhưng là con người dù sao vẫn sợ chết, Gia Luật Thuần cũng không ngoại lệ.

Nghe được những lời này của Gia Luật Thuần, Triệu Nhan cũng cười ha hả nhìn gã một cái, sau đó trực tiếp nói rõ:

- Niết Lý ngươi đừng nói về bản thân một cách đáng thương như vậy, với tài trí của ngươi, thiết nghĩ cũng có thể đoán được Đại Tống sẽ không giết ngươi, điểm ấy ta có thể nói trước cho ngươi biết, tránh cho người lại lo lắng. Tuy nhiên tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó có thể thoát, ngươi và người nhà của ngươi sẽ bị nhốt ở cùng một chỗ, sau này không có sự cho phép của triều đình, các ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi đấy.

Niết Lý là tự của Gia Luật Thuần, bây giờ gã nghe được Triệu Nhan nói sẽ không giết mình trái tim đang treo lên rốt cục cũng thả xuống, về phần bị nhốt cũng trong dự đoán lúc trước của gã, cho nên gã nghe xong cũng không có lộ ra mặt bất ngờ, chỉ muốn hỏi:

- Triệu huynh, không biết triều đình nhốt cả nhà chúng ta ở nơi nào?

- Điều này ư…

Triệu Nhan nghe đến đó cũng lộ ra một nụ cười kì lạ, cố ý dừng lại một chút lúc này mới tiếp tục nói:

- Chỗ nhốt các ngươi thật ra cách kinh thành cũng không xa, vừa khéo bản vương cũng phải đi thăm hỏi một cố nhân, xem như cùng đường với các ngươi, cho nên nhà các ngươi do đích thân bản vương áp giải đến đó, hiện tại ngươi chuẩn bị một chút, người nhà của ngươi ta cũng sai người đi đón qua đây, sau khi ăn sáng chúng ta sẽ đi.

Gia Luật Thuần không nghĩ rằng nhanh như vậy đã phải đi, hơn nữa còn là Triệu Nhan đích thân áp giải, mặt khác nụ cười kì lạ trên mặt Triệu Nhan vừa rồi cũng làm cho gã có cảm giác không hay, đáng tiếc bây giờ gã là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bất kể Đại Tống có sắp xếp gã thế nào, gã cũng chỉ có thể thụ động chấp nhận.

Bình Luận (0)
Comment