Sau khi vợ chồng Henry bé bị áp giải đến Rome, Agnes thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy một cái. Bởi vì chính sự phản bội của Henry bé mới dẫn đến cái chết của Henry đệ tứ, cha của bọn họ. Nếu không, nói không chừng bây giờ Henry đệ tứ vẫn còn sống, điều này cũng làm cho Agnes không có cách nào tha thứ cho Henry bé được, càng không muốn nhìn thấy mặt gã. Tuy nhiên, như vậy lại làm cho Henry bé dễ thở hơn, bởi vì gã cũng không có mặt mũi nào gặp lại em gái Agnes.
Tuy nhiên, Triệu Giai lại dành chút thời gian đi thăm hỏi vợ chồng Henry bé một chút, tuy nhiên chàng cũng không nhiều lời, chỉ hy vọng gã rời khỏi châu Âu, sau này vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa. Nếu lần sau mà bị bắt lại lần nữa, chỉ sợ gã sẽ không được buông tha dễ dàng như lần này nữa đâu.
Henry bé ở Rome thoắt cái đã gần một tháng, vừa vặn lúc này có đội thuyền của Đại Tống vào Địa Trung Hải, vì vậy mà vợ chồng Henry bé sẽ theo đội thuyền này đi Đại Tống. Có điều lúc lên tàu y mới biết thì ra nơi mình phải đi chính là Đại Tống, hơn nữa anh trai mình Conrad đã sống ở đó được một thời gian rồi.
Đối với Đại Tống xa xôi này, Henry bé cũng hết sức tò mò, hơn nữa lúc này y cũng đã từ bỏ cái nghiệp lớn gì gì đó rồi. Bây giờ, y chỉ muốn cùng người vợ yêu quý sống những ngày vui vẻ sau này mà thôi. Cho nên, khi nghe nói phải đi Đại Tống, y chẳng những không thấy buồn bã, ngược lại còn có chút hưng phấn thích thú. Dù sao đối với đất nước trong truyền thuyết này, y cũng thực sự tò mò hết sức, đặc biệt nước này lại còn phái ra một hạm đội, đánh cho y và Conrad đến độ hoa rơi nước chảy, cũng vì thế mà y muốn tận mắt nhìn đất nước ấy một lần.
Tuy nhiên ngay khi y bước lên thuyền, y liền phát hiện ra một chuyện khiến y vô cùng khiếp sợ, bởi vì lần này y ngồi trên thuyền mà thuyền này lại không có buồm. Trước đây y đã từng thấy thuyền của Đại Tống, biết rằng thuyền của họ luôn có buồm mới đi được. Nhưng con thuyền hôm nay họ ngồi lại không có cánh buồm nào, hơn nữa lại không có mái chèo, ngược lại có hai thứ giống như ống khói hay gì đó, đang phun ra một làn khói đen dày đặc, điều này làm cho y cảm thấy rất kỳ quái, nghĩ mãi mà chẳng hiểu tại sao cái thuyền này di chuyển được bằng cách nào? Càng không hiểu nổi cái ống khói kia sinh ra để làm gì?
Chính vì cái tính tò mò ấy, nên từ sau khi lên tàu Henry bé vẫn luôn để ý hành động của tất cả mọi người trên thuyền, đáng tiếc hầu hết mọi người trên thuyền đều không hiểu lời của y. Nếu không y cũng muốn nghe một chút. Đợi cho đến lúc tàu xuất phát, y cảm nhận thật rõ ràng thân tàu bắt đầu rung lên, giống như bên trong con tàu có một con quái thú sống dậy vậy. Sau đó con tàu vận động theo cái kiểu từ đâu đến không biết, chậm rãi rời cảng. Tốc độ đi trên càng lúc càng nhanh, căn bản gió biển và sóng biển chả ảnh hưởng gì đến tốc độ của con thuyền.
- Con thuyền này thật sự là lạ, bọn họ làm cách nào mà khiến cho một con thuyền to lớn như vậy đi băng băng trên biển chứ?
Henry bé đứng trên boong thuyền, một bên vừa quan sát phong cảnh trên biển một bên lẩm ba lẩm bẩm. Mặc dù y là tù nhân của Đại Tống, nhưng thật ra chẳng phải nhận áp chế nào quá lớn cả. Chỉ cần y ngoan ngoãn trên thuyền thì đã là đầy tự do rồi, thậm chí trên thuyền còn có hai mươi tên lính cai quản y, một mặt là trông coi y, mặt khác lại là bảo vệ sự an toàn của y.
Người trên thuyền vì không hiểu ngôn ngữ của Henry bé nên không thể cùng y nói chuyện. Điều này cũng làm cho y nghĩ không ra loại thuyền này sao mà chạy được, y muốn tự mình tìm đáp án trên con thuyền này. Đáng tiếc cho y là thuyền trưởng căn bản không cho y chạy loạn, bởi vì máy móc trên thuyền nếu không cẩn thận có thể làm người ta bị thương.
Lần này lúc đội tàu đến thẳng eo biển Gibralta, Henry bé mới biết nơi này đã trở thành cảng của người Tống, điều này làm cho y kìm không được mà thở dài một cái. Thế lực của Đại Tồng ở châu Âu càng ngày càng mạnh, thậm chí y cảm thấy mục tiêu của Đại Tống không chỉ là Đế quốc La Mã thần thánh, rất có thể ngay sau khi người Tống đứng vững, sẽ càn quét toàn bộ đất Châu Âu, đến lúc đó các vương quốc khác muốn chạy cũng không được.
Đội tàu thả neo ở cảng Gibralta hai ngày, bổ sung một chút vật tư tiêu hao. Ngoài ra, điều làm cho Henry bé vô cùng phấn khích đó là có thể trước đây người trên thuyền không hiểu lời của y nói, nên đã sắp xếp cho y một người phiên dịch, người đó cũng là một người Tống, một tên nam tử trẻ tuổi, tên Hứa Bảo, tinh thông rất nhiều ngôn ngữ ở châu Âu. Điều đó làm cho y cuối cùng cũng có thể nói chuyện với mấy người trên thuyền thông qua người phiên dịch này rồi.
- Hứa Bảo, ngươi có thể giúp ta hỏi họ một chút không, vì sao cái thuyền dưới chân chúng ta không cần buồm, không cần mái chèo mà vẫn đi nhanh như vậy?
Vừa mới gặp Hứa Bảo, Henry bé lập tức hỏi vấn đề trở ngại trong lòng lâu nay.
- Haha, vấn đề này chẳng cần hỏi người khác, ta có thể giải đáp giúp ngài. Chúng ta đang ngồi trên một thứ gọi là thuyền hơi nước, loại thuyền này dựa vào máy hơi nước để hoạt động đấy. Tuy thuyền hơi nước xuất hiện chưa lâu, nhưng vì tốc độ cực nhanh, lại không chịu ảnh hưởng của sức gió với cả dòng hải lưu cho nên ở nước Đại Tống ta việc buôn bán trên biển đều nhờ nó. Hiện tại, trong cả nước cứ mười thuyền thì có bốn thuyền hơi nước, hơn nữa, tỉ lệ đó ngày càng tăng.
Hứa Bảo mỉm cười giải thích giúp Henry bé cách thuyền hơi nước hoạt động. Tuy nguyên lý hoạt động của thuyền hơi nước cũng không có nhiều, cũng không phải y không hiểu, mà là y cảm thấy không nhất thiết phải hiểu. Trên thực tế thân phận của tên đó cũng không phải đơn giản, bởi vì tên đó là học sinh tốt nghiệp ở học viện Truy Nguyên Đông Kinh Đại Tống, chủ yếu học về kinh doanh buôn bán, nhà tên đó cũng nổi danh buôn bán trên biển Đại Tống. Lần này tên đó dẫn theo đội tàu gia tộc đi châu Âu, thuyền mà Henry bé đang ngồi thuộc sở hữu của tên đó đấy, làm thông dịch viên chỉ là nói đùa chút thôi, bình thường cũng có chuyện tự mình phải làm.
Nghe được thuyền của bọn họ nhờ máy hơi nước gì đó mà có thể di chuyển, Henry bé cảm thấy hết sức tò mò, nhao nhao muốn nhìn tận mắt một cái, lại nói tiếp y chỉ là tù nhân, nhưng dù sao cũng là anh trai ruột của Agnes, mà Agnes trên danh nghĩa lại là nữ hoàng của đế quốc La Mã thần thánh, đồng thời lại là một trong những con dâu của Lăng Vương gia. Bất kể là Lăng Vương phủ hay đế quốc La Mã thần thánh, với đám người Hứa Bảo mà nói đều là những nhân vật lớn. Cho nên, sau khi Hứa Bảo suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đưa y vào trong khoang thuyền máy.
Thấy Hứa Bảo đồng ý cho mình nhìn thấy cái máy hơi nước gì đó, Henry bé càng thêm hưng phấn, lập tức y theo chân Hứa Bảo đi vào. Lúc trước thuyền trưởng không cho Henry bé vào trong khoang thuyền. Kết quả, y đã thấy cái ngọn lửa thật là lớn, tiếng nổ vang từ đống máy móc, cũng cảm thấy có chút dao động. Đồng thời, y cuối cùng đã hiểu tại sao mấy cái ống khói phun ra khói đen mỗi ngày rồi.
Sau khi thấy uy lực của máy hơi nước, Henry bé mất rất lâu mà vẫn không kịp phản ứng, trong đầu đâu đâu cũng là cảnh tượng máy hơi nước khiến y rung động như thế nào. Thậm chí chờ đến sau khi về khoang thuyền, y cũng ngồi đó thẩn thơ suy nghĩ rất lâu. Tuy rằng, y chẳng biết nhiều về Đại Tống là bao, nhưng khi nhìn máy hơi nước ngay cạnh mình, chỉ thế thôi cũng đã mường tượng ra Đại Tống hùng mạnh đến nhường nào, loại hùng mạnh này không phải do kinh tế hay quân sự, mà là một thứ cao siêu hơn, chính là sự văn minh. Chính nguyên nhân này mới làm cho Đại Tống có thể đánh chiếm bọn họ dễ dàng như vậy.
Cũng chính máy hơi nước làm cho Henry bé rung động, làm cho y càng cảm thấy hứng thú với Đại Tống, thậm chí y còn đem hết thân phận và tất cả được mất của cá nhân ném ra ngoài chín tầng mây, bắt đầu toàn tâm toàn ý vào việc nghiên cứu tìm hiểu Đại Tống. Đương nhiên, đối với tình trạng hiện tại của y mà nói, con đường để tìm hiểu về Đại Tống duy nhất chính là tên thông dịch viên Hứa Bảo này. Mặt khác, y cũng muốn học tiếng Hán từ Hứa Bảo, càng dễ dàng để giao tiếp về sau.
Rời khỏi eo biển Gibralta liền tiến vào Đại Tây Dương, đội thuyền của Hứa Bảo bọn họ bắt đầu toàn lực di chuyển. Máy hơi nước mang đến ưu thế rất lớn khi vận chuyển qua đường biển, mặt ưu thế hiện ra rõ ràng. Bọn họ tốn không đến hai mươi ngày, cũng đã từ eo biển Gibralta tới cảng ở phía Nam châu Phi, lúc này bọn họ vẫn đang ở một cảng trung chuyển bổ sung nhiên liệu và nước ngọt.
Trải qua vài năm, cảng Ngưu Đầu càng thêm hưng thịnh, nơi này đã biến hóa không ngừng từ quân cảng thành nơi buôn bán phồn hoa. Trong cảng không ít người sinh sống, những người này không chỉ là người Tống, ngoài ra còn có người Thiên Trúc, người Ba Tư, người Ả Rập, tất cả đều sống cùng một chỗ, các loại tín ngưỡng đôi khi cũng có xung đột, nhưng không phải quá nghiêm trọng, điều này cũng làm cho Henry bé có cảm giác được mở mang tầm mắt.
Sau khi rời cảng Ngưu Đầu, đội tàu theo hướng con đường phồn hoa chạy qua cảng. Trên đường, bọn họ đi qua Thiên Trúc, Nam Dương và những nơi khác, trong vài cảng khẩu đó cũng có không ít nơi đã thuộc quản lý của Đại Tống. Điều này làm cho Henry bé bước đầu đã biết được sự phồn thịnh của Đại Tống. Tuy nhiên, qua Hứa Bảo, y biết được, mấy chỗ cửa cảng đó vẫn chưa là gì, muốn cảm thụ được sự phồn thịnh của Đại Tống, bọn họ nhất định phải đến Quảng Châu, chỉ có tới nơi đó mới xem như gốc rễ của Đại Tống. Đương nhiên nếu muốn biết thêm nữa về Đại Tống nhất định phải đến thành Đông Kinh, nơi đó là tòa thành lớn nhất thế giới với nhân khẩu hơn trăm vạn người.