Ngoài cảng Quảng Châu, mấy thuyền hơi nước đang chậm rãi tiến vào cảng, hai vợ chồng Henry bé ở trên một con thuyền trong số đó. Vốn đội tàu từ châu Âu về cũng phải đến cả trăm thuyền, tuy nhiên sau khi tới cảng Ngưu Đầu, phần lớn số thuyền đều lần lượt rời đi. Dù sao đội tàu này vốn là tập hợp của rất nhiều thương gia, sau khi đến vùng biển của Đại Tống đều có việc phải làm. Tuy nhiên ngồi thuyền Henry bé cùng Hứa Bảo vì muốn đến Quảng Châu, sau đó họ còn phải tới kinh thành, đợi triều đình phán quyết.
Con thuyền vừa tới cảng Quảng Châu, Henry bé lập tức cảm nhận thấy một mùi là lạ. Trước y cũng từng đi qua vài cảng lớn nhỏ bỏ trống ở Nam Dương, tuy mấy cảng này mặc dù có rất nhiều người Tống, nhưng cũng có nhiều người ở các quốc gia khác nữa. Hơn nữa, bởi vì khí hậu mỗi nơi mỗi khác làm cho mỗi cảng có sự đặc sắc riêng, nên nó không được tính là cửa cảng chính thống của người Tống, cũng chính vì vậy nên y vô cùng háo hức chờ đến cảng Quảng Châu.
Đúng là Quảng Châu không làm y thất vọng. Khi y đi vào cảng Quảng Châu, chỉ thấy trong cảng thuyền ra ra vào vào như nước chảy không ngừng, gần như toàn bộ cảng chất đầy hàng. Nhưng trong cảng cũng có không ít quản lý, chỉ huy thuyền vào ra có quy luật, cho nên thuyền tuy nhiều nhưng không bao giờ có tình trạng chật chội bao giờ. Từ điểm này cũng có thể nói không nơi nào có thể so sánh được với trình độ quản lý của cảng Quảng Châu.
Cửa cảng bận rộn như vậy, dĩ nhiên bến tàu càng trở nên sôi động, chỉ thấy các thương nhân trực tiếp bày hàng trên bến tàu, mời người xung quanh đến mua hàng. Từng đám cu li ở Nam Dương dưới sự chỉ đạo khẩn trương dỡ hàng hóa xuống, từng quan viên thu thuế lên từng chiếc thuyền một để kiểm tra hàng hóa, có thể nói ai ai cũng làm việc chăm chỉ cật lực, làm cho người ta có cảm giác hồi hộp theo.
Sau khi thuyền cập bến, Henry bé dưới sự bảo vệ của đám binh lính, hay nói đúng hơn là bị áp giải xuống dưới bến tàu. Khi xuống bến tàu lúc cảng đang bận rộn càng làm cho y thấy rõ sự khác biệt của hai cảng Nam Dương và Quảng Châu, trước nơi này cũng có thương lái người nước ngoài nhưng phần lớn vẫn là người Tống, kiến trúc cảng càng thêm lộng lẫy. Đa số người lui tới đây đều vui vẻ tươi cười, nhưng trong niềm vui ấy lại làm cho Henry bé có cảm giác tự tin và thong dong mà chẳng có ngôn từ nào diễn tả hết được, chính điểm ấy là điều chẳng ai nói trước được.
Sau khi Henry bé lên bờ, lập tức có quan viên sắp xếp đưa y đến nơi nghỉ ngơi chút. Vốn y đang còn muốn đi quanh quanh Quảng Châu vài vòng nữa cơ đấy, đáng tiếc mấy quan viên đó không dễ nói chuyện như tên Hứa Bảo kia, căn bản họ không cho phép y ra ngoài. Dù sao y cũng là phạm nhân của Đại Tống, hơn nữa lại là người nước ngoài, nên mấy quan viên sẽ chẳng cho y được ưu đãi nào cả.
Cũng chính vì vậy cho nên Henry bé bị tạm giam ở trạm dừng chân đến tận hai ngày sau đó, cuối cùng lại phải thu dọn rời khỏi thành Quảng Châu, lần này y được một đội quân cỡ chừng cả trăm người hộ tống y tới kinh thành. Chỉ khi tới được đó mới có người sắp xếp những ngày sau này của y như thế nào.
Vốn dĩ Henry bé nghĩ từ Quảng Châu đi thành Đông Kinh vẫn là ngồi thuyền. Nhưng lần này nằm ngoài dự liệu của y, vì bọn họ từ hướng tây bắc đi vào thành Quảng Châu, lại để y ngồi trên một loại xe biết phun lửa, đáng tiếc lúc này Hứa Bảo đã rời đi, làm cho y muốn hỏi cũng chẳng tìm ai để hỏi được. Tuy nhiên trực giác nói cho y biết, loại xe phun lửa này với máy hơi nước thần bí kia có liên quan. Dù sao máy hơi nước có thể làm cho con thuyền chạy băng băng được, chẳng lí nào mà lại không làm cho xe chạy được.
Rất nhanh Henry bé đã kiểm chứng được suy nghĩ của mình, bởi vì loại xe này không những nhanh mà còn có thể không cần nghỉ ngơi mà vẫn có thể chạy về phía trước như bay. Điều quan trọng hơn là đầu xe cũng có một ống khói lớn, không ngừng phun ra làn khói đen đặc. Cái này quả thực giống cái ống khói trên thuyền như đúc, cho nên Henry bé càng thêm vạn phần chắc chắn về suy nghĩ của mình, loại xe này chính là dựa vào máy hơi nước mới chuyển động được, rốt cục sau cùng y cũng biết được tên gọi của loại xe này, xe lửa.
Xe lửa chạy trên đất Đại Tống nên y càng tiện để ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Mỗi khi xe lửa qua một trạm đều sẽ dừng lại tiếp thêm nhiên liệu, thêm nước, làm cho Henry bé càng hiểu thêm nhiều về phong cảnh hữu tình ở nơi đây thông qua sự quan sát tỉ mỉ của y. Kết quả trong đầu y bây giờ thì Đại Tống quả nhiên không hổ là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới, cho dù là thành thị hay nông thôn, tất cả mọi nơi đều ngập tràn trong cảnh tượng vui vẻ đầy tự hào. Mỗi nơi đều có những công trình kiến trúc mà y cảm thấy khó hiểu, về phần đường xá xây dựng rộng rãi, hơn nữa bọn họ còn sử dụng một loại chất liệu đặc biệt khiến cho mặt đường cứng hơn, cho dù thời tiết thay đổi như thế nào cũng không ảnh hưởng đến người đi đường.
Có thể nói chuyến đi lần này Henry bé gặp không ít sự việc mới lạ, điều này làm cho y bước đầu hiểu rõ Đại Tống. Chẳng qua y càng hiểu biết nhiều về Đại Tống lại càng cảm thấy suy nghĩ trước đây của bản thân vô cùng nực cười, Đại Tống như vậy căn bản chẳng có quốc gia nào địch nổi, ngay cả toàn bộ châu Âu liên hợp lại thì kết quả vẫn như vậy thôi. Huống chi bây giờ Đại Tống đã có chỗ đứng vững vàng nơi trời Âu rồi, chỉ sợ bọn họ sẽ nhanh chân đem quân tiến vào châu Âu.
Henry bé cũng không phải đi xe lửa liên tục, mà khi họ phải đi qua một dòng sông rộng lớn vô cùng, họ chỉ có thể xuống xe đi thuyền. Bởi vì con sông này quá rộng lớn nên căn bản không thể xây cầu được, mà xe lửa chỉ có thể đi trên đường ray, nên không thể qua sông được. Chờ sau khi qua sông, bọn họ lại rất nhanh bắt được xe lửa, hướng về phía trung tâm của Đại Tống, thì ra đây là hướng chạy đến thành Đông Kinh.
Theo lịch trình của xe lửa, Henry bé phát hiện càng gần hướng Bắc càng phồn hoa, đại khái là do trung tâm chính trị Đại Tống nằm ngay tại phía Bắc, mà khu phồn hoa ở phía nam lại chủ yếu tập trung ở vùng duyên hải, khu nội địa rõ ràng là có chút hoang vắng rồi. Nhưng phương bắc lại là nơi dân cư đông đúc, gần như cứ cách một đoạn là lại có thể nhìn thấy nông thôn và thành trấn, người đi đường lui tới không ngừng, điều này làm cho Henry bé cuối cùng cũng tin lời của Hứa Bảo nói trước đây, vì Hứa Bảo nói cho y, Đại Tống đã ngót nghét đạt tới hai trăm triệu dân, gấp mấy chục lần châu Âu, vốn trước y có chút hoài nghi nhưng bây giờ xem ra có lẽ chắc không sai.
Sau Khi Henry bé ngồi xe lửa chạy liên tục hơn mười ngày, thành Đông Kinh to lớn cuối cùng cũng ở xa xa trong tầm mắt rồi. Khi xe lửa đi qua một số đường phố, thành trấn phồn hoa, y từng nghĩ mấy nơi đó là thành Đông Kinh, nhưng sau đó y mới biết, nó chỉ là thành trấn ở xung quanh thành Đông Kinh, còn về thành Đông Kinh thực thì còn mất một ngày đêm đi đường nữa. Điều này làm cho y khiếp sợ đến nói không nên lời, vì y nghĩ cho dù chỉ là ngoại thành nhưng so với thành Rome mà nói thế là nhộn nhịp lắm rồi.
Chờ xe lửa tiếp tục chạy về hướng thành Đông Kinh thêm một ngày một đêm, thành Đông Kinh cuối cùng đã hiện ra trước mắt, chờ khi y xuống xe lửa đặt chân tiến vào thành Đông Kinh thực thụ ấy, sẽ bị tòa thành to lớn ấy làm cho kinh hãi tột bậc.