“Tra… Tra…” Trong một trường săn phía bắc phủ Hoàng Long, vô số thợ săn đang tung hoành ngang dọc trong đó, đuổi từng bầy thú tới trong vòng đã mai phục trước, ngay sau đó là một đám quý tộc cưỡi ngựa cầm cung, từng mũi tên nhọn bay ra, khiến cho từng con thú bị bắn ngã xuống đất, lúc này không chỉ là vì thức ăn mới săn bắt động vật, đồng thời cũng là vì hưởng thụ khoái cảm mà săn bắt mang lại.
- Ngô Khất Mãi, chúng ta hãy thi đấu đàng hoàng một lần, xem ai bắn chết được nhiều con vật to nhất, ta không tin lần này đệ lại có thể thắng ta nữa!
Lúc này chỉ thấy A Cốt Đả đi đầu lớn tiếng cười nói với Ngô Khất Mãi ở bên cạnh. Kỹ thuật cưỡi ngựa và tài bắn cung của Ngô Khất Mãi vô cùng điệu nghệ, được xưng là đệ nhất Kim quốc, đến A Cốt Đả cũng không phải là đối thủ của y, mỗi lần khi săn bắt, gã đều thua thật thảm hại, nhưng gã vẫn không nản lòng, lần nào cũng muốn đấu với Ngô Khất Mãi.
- Được, nếu đại ca hào hứng như vậy, vậy đệ sẽ phải dốc toàn lực rồi!
Ngô Khất Mãi lúc này cười nói, chỉ có điều không ai phát hiện ra, phía sau nụ cười của y lại ẩn giấu vài phần bất an. Hôm nay là đại thọ ba mươi của A Cốt Đả, cho nên bọn họ dựa theo thói quen cũ tiến hành săn bắt, sau khi săn bắt còn có một bữa tiệc rượu long trọng, xem như để chúc mừng ngày sinh của A Cốt Đả.
Nghe thấy Ngô Khất Mãi phải dốc toàn lực ứng phó, A Cốt Đả cười một tràng dài, sau đó phóng ngựa như bay về phía trước. Tuy rằng quân phía trước đã đuổi con mồi tới trong khu vực săn bắn được vây sẵn, nhưng diện tích khu vực săn bắn này cũng rất lớn, cũng đủ cho bọn họ phóng ngựa chạy như điên. Lại nói tiếp A Cốt Đả bình thường bận rộn chính vụ, đặc biệt là tận lực nghĩ ra biện pháp phá tan phong tỏa của Đại Tống, hôm nay khó khăn lắm mới được thư giãn một tí, cho nên gã hào hứng cực độ, khi truy đuổi con mồi cây cung bắn tên không ngừng, khiến cho từng con mồi một ngã dưới mũi tên của gã.
Ngô Khất Mãi lúc này thúc ngựa chạy sang hướng một khu vực săn bắn khác, đồng thời cũng bắt đầu tiến hành săn bắn con mồi, tuy nhiên trạng thái của y hôm nay hình như có chút không ổn, trước kia gần như là không hụt phát nào, nhưng lần này lại trong mười lần chỉ có thể bắn trúng năm lần. May là y dường như cố ý tránh những người khác, cho nên cũng không có ai chú ý tới điểm khác thường này của y.
Ngô Khất Mãi đuổi theo con mồi chạy qua một rừng cây nhỏ, lúc này xung quanh đã không có những người khác, chỉ thấy y bỗng nhiên dừng ngựa lại, cung trong tay cũng bị y giắt trên yên, cho dù bên cạnh có con mồi chạy qua, y cũng không thèm liếc mắt nhìn, thậm chí tùy tùng bên người cũng bị y đuổi ra xa không cho tới gần. Sau khi Ngô Khất Mãi vừa đến đây không lâu, lại thấy có một con ngựa chạy như bay đến, người trên ngựa chính là Gia Luật Nô Chương lúc trước đã mê hoặc y đoạt vị.
***
- Chuẩn bị như thế nào rồi, đại ca của ta có cảm nhận được điều gì khác thường không?
Ngô Khất Mãi lúc này sắc mặt lạnh lùng nhìn Gia Luật Nô Chương hỏi. Sau khi được Gia Luật Nô Chương khuyên bảo, y trải qua đấu tranh vật lộn rốt cục vẫn đưa ra quyết định soán vị, một mặt y cảm thấy bản thân mình đang suy nghĩ cho Đại Tống, mặt khác đương nhiên là dã tâm của y đang thúc giục khiến cho y đã hoàn toàn buông bỏ tình thân.
- Điện hạ yên tâm, lần này A Cốt Đả ra khỏi thành săn bắn chỉ dẫn theo hai nghìn hộ vệ, mà quân tâm phúc trong tay chúng ta có thể điều động được lại lên đến năm nghìn người, bây giờ những người này đang mai phục bên ngoài khu săn bắt, chỉ cần Điện hạ ra lệnh một tiếng, những người này sẽ xông tới bắt A Cốt Đả lại, sau đó Điện hạ và ta cùng quay lại thành, nhất định có thể khống chế được các đội quân khác trong nước. Đến khi đại cục đã định, ai cũng không thể thay đổi được kết quả của chuyện này!
Gia Luật Nô Chương lúc này trong ánh mắt lóe lên sự hưng phấn nói. Chỉ có điều Ngô Khất Mãi lại không biết rằng, Gia Luật Nô Chương thật ra sớm đã đầu hàng Đại Tống, tuy rằng gã sẽ toàn lực ủng hộ Ngô Khất Mãi soán vị, nhưng sau khi soán vị, Gia Luật Nô Chương đã có dự tính của mình.
- Tốt lắm, tuy nhiên bây giờ vẫn chưa phải thời điểm để bắt đầu tấn công. Đợi sau khi cuộc săn bắt chấm dứt, đại ca nhất định sẽ tổ chức tiệc rượu long trọng, đến lúc đó cũng sẽ ban cho những hộ vệ kia một ít rượu thịt, đợi đến lúc bọn chúng ăn uống, đối với việc cảnh giới bên ngoài cũng sẽ đặt ở mức thấp nhất. Lúc đó mới phát động tấn công cũng không muộn!
Ngô Khất Mãi lúc này trầm giọng nói.
- Điện hạ anh minh, tuy nhiên trước đó Điện hạ vẫn nên cẩn thận một chút, nhất nhất không được lộ ra bất cứ dấu vết nào!
Gia Luật Nô Chương lúc này mở miệng lần nữa nói, vừa rồi những người khác không phát hiện ra sự bất thường của Ngô Khất Mãi, nhưng gã lại nhìn thấy hết toàn bộ, cho nên mới đưa ra lời nhắc nhở.
- Ta biết rồi, chúng ta tách ra hành động đi!
Sau khi Ngô Khất Mãi nghe xong gật đầu với Gia Luật Nô Chương, sau đó thúc ngựa chạy như bay. Chỉ có điều y không hề biết, Gia Luật Nô Chương ở phía sau nhìn cảnh y rời đi, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười khẩy vài phần mỉa mai.
Trong khoảng thời gian sau đó, Ngô Khất Mãi cũng luôn đuổi theo bắn con mồi, chỉ có điều tuy rằng y đã vô cùng cố gắng để điều chỉnh tâm trạng nhưng nghĩ đến cuộc chiến cướp ngôi sắp đến, y vẫn không thể kìm được có chút căng thẳng, trình độ bắn tên cũng chịu ảnh hưởng lớn, cuối cùng vẻn vẹn chỉ bắt được hơn mười con hươu và một vài con thỏ.
Cuộc săn bắt vẫn tiếp tục đến xế chiều mới chấm dứt, sau đó mỗi quý tộc đều đem con thú mà mình bắt được đến doanh trại, có người chuyên trách tiến hành tính toán cân nặng, lúc trước mỗi lần săn bắt đều là Ngô Khất Mãi bắt được số con thú nhiều nhất, tổng cân nặng cũng là cao hơn người khác nhiều, nhưng lần này số con thú y bắt được tổng kết lại chỉ đứng thứ hai, vị trí thứ nhất tất nhiên là Hoàng đế Kim quốc A Cốt Đả, điều này vốn không chỉ là vì tài bắn cung của A Cốt Đả cao siêu, mặt khác cũng có người cố ý lấy lòng gã, đuổi con thú đến bên cạnh gã, thậm chí A Cốt Đả còn bắn chết một con lợn rừng cực lớn, điều này cũng khiến cho gã lập tức định sẵn thế cục chiến thắng.
- Ha ha ha, nhị đệ lần này rốt cuộc thua rồi, lát nữa nhất định phải phạt đệ mấy chén!
A Cốt Đả thấy mình cuối cùng cũng thắng Ngô Khất Mãi, lập tức hưng phấn cười to nói. Hôm nay gã cảm giác tâm trạng của mình tốt lạ thường, rất nhiều con thú đều là một tên chí mạng, điều này cũng làm cho gã tiết kiệm thời gian rất nhiều.
- Ha ha, đại ca anh minh uy phong, tiểu đệ thua tâm phục khẩu phục!
Ngô Khất Mãi nghe đến đó lập tức tiến lên cười nói với A Cốt Đả, chỉ có điều lúc này y lại cảm thấy một cảm giác căng thẳng trước giờ chưa từng có, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng đờ, tuy nhiên A Cốt Đả cho là y vì thua săn bắn, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Săn bắt kết thúc, tiệc rượu lập tức bắt đầu. Doanh trại bọn chúng đặt tại một bờ sông nhỏ, sau đó có thị vệ đem con thú bắt được kéo tới bờ sông, sau đó bắt đầu xử lý con thú, đồng thời nhóm một ngọn lửa thật lớn, con thú được xử lý xong tiếp theo bắt đầu nướng trên ngọn lửa, chỉ trong chốc lát, mùi thịt nướng bắt đầu phảng phất trong doanh trại, cuối cùng A Cốt Đả sai người đem rượu ngon dâng lên, bữa thọ yến này cuối cùng chính thức bắt đầu.
Nhân cơ hội đại thọ hiếm có thoải mái một chút, A Cốt Đả liên tục nâng chén, quần thần phía dưới cũng không ngừng mời rượu. Đại thần Kim quốc phần lớn đều là quý tộc Nữ Chân, những người Nữ Chân này vừa mới từ trong rừng núi đi ra chưa được mấy năm, tất nhiên cũng không có quy củ gì, đặc biệt sau khi uống rượu càng lộ ra dáng vẻ một đám điên cuồng, có người bắt đầu ca hát khiêu vũ trên tiệc rượu, có người thì bưng chén rượu đi xung quanh cười nói lớn tiếng, trong lúc nhất thời toàn bộ tiệc rượu cực kỳ hỗn loạn. A Cốt Đả cũng sớm đã tập thành thói quen, chỉ có điều lúc này không ai phát hiện ra, Ngô Khất Mãi vốn dĩ ngồi bên cạnh A Cốt Đả đã biến mất không thấy đâu.