- Điện hạ, Kim quốc bên kia truyền tin tức đến rồi, Ngô Khất Mãi đã không chế thế cục trong nước, hơn nữa đang chuẩn bị muốn đưa A Cốt Đả tới, đi theo còn có sứ đoàn Kim quốc, xem ra bọn chúng thật sự tính cầu hòa với chúng ta rồi.
Trong quân doanh ở bên ngoài phủ Lâm Hoàng, Dương Hoài Ngọc cười với Triệu Nhan đang ngồi trước mặt nói.
Triệu Nhan cũng là mấy ngày hôm trước mới tới phủ Lâm Hoàng, chủ yếu là muốn tự mình xử lý vấn đề Kim quốc bên này. Lúc trước hắn đã thương lượng xong với Triệu Hú, tính nhân cơ hội lần này hoàn toàn giải quyết Kim quốc, tiêu diệt tất cả tai họa ngầm Bắc Cương, đồng thời giảm bớt áp lực quân sự của Đại Tống, dù sao mấy năm nay vì để phong tỏa Kim quốc, Đại Tống cũng cần phải để trọng binh đóng quân ở đây, tuy rằng thực lực Đại Tống hùng mạnh nhưng chung quy cứ hao tổn như vậy cũng không phải là biện pháp.
- Cầu hòa? Bọn chúng cũng có phần hơi ngây thơ quá rồi, chỉ là mấy năm này vì phong tỏa Kim quốc, Đại Tống chúng ta đã đầu tư vô số nhân lực vật lực, nếu như lúc này khinh địch buông tha cho bọn chúng, vậy đầu tư lúc trước chẳng phải tất cả đều uổng phí sao?
Chỉ thấy Triệu Nhan lúc này cười nhạt một cái nói, chỉ là nhìn từ hiệu quả và lợi ích đầu tư vào sản xuất kinh tế, Đại Tống đã không có khả năng buông tha Kim quốc.
- Điện hạ nói rất đúng, những tướng sĩ thuộc hạ này của ta mỗi ngày kiên trì thao luyện đến mức suýt mất mạng, chính là mong muốn đạt được công trạng hài lòng trong trận diệt Kim, nếu như hai nước thực sự nghị hòa rồi, đám tướng sĩ thuộc hạ này của ta chỉ sợ sẽ tức đến chửi bậy mất.
Dương Hoài Ngọc nghe thấy lời của Triệu Nhan vừa cười vừa nói. Lúc trước lão cũng đã sớm nhận được thư của Triệu Nhan, biết triều đình căn bản không có dự tính nghị hòa, điều này cũng làm cho lão yên lòng, dù sao thuận theo sự bành trướng của Đại Tống, hải quân thực sự thường xuyên đánh giặc, nhưng địa bàn lục quân có thể tiến quân đánh càng ngày càng ít, trong mắt bọn lão, Kim quốc là một cái bánh ngọt ngon lành, tất nhiên cũng không muốn dễ dàng nhả ra.
- Ha ha, những huynh đệ thuộc hạ của ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, ta đoán chừng không bao lâu nữa sẽ phát động tổng tiến công Kim quốc, đến lúc đó không thiếu được công lao của bọn họ!
Triệu Nhan nghe đến đó không kìm được cười lớn. Tướng sĩ trong quân hiện tại phần lớn đều xuất thân từ Trường quân đội, nghiêm túc mà nói đều là học sinh của hắn, cho nên hắn tất nhiên cũng sẽ không để những học sinh của mình thất vọng.
- Vậy cũng thật tốt quá. Các huynh đệ vì ngày này mà đều chờ rất lâu rồi!
Có được bảo đảm của Triệu Nhan, Dương Hoài Ngọc không kìm được vỗ đùi cao hứng nói, võ tướng tới được cấp bậc như lão, công trạng đối với lão đã không còn tác dụng gì quá lớn rồi. Tuy nhiên huynh đệ thuộc hạ của lão lại vẫn cần công trạng để thăng tiến, lúc trước hàng năm lão đều phải dâng thư lên triều đình, thỉnh cầu tấn công Kim quốc, đáng tiếc triều đình lại vẫn luôn không đồng ý, lần này cuối cùng sắp được đánh nhau rồi.
Sau khi hàn huyên vài câu chính sự, hai người lại bắt đầu hàn huyên một chút việc nhà. Triệu Giai cưới nữ nhi Dương Yên của Dương Hoài Ngọc, cho nên Triệu Nhan và Dương Hoài Ngọc cũng là thông gia, bởi vậy nội dung nói chuyện nhanh chóng đã chuyển tới Triệu Giai và Dương Yên. Lại nói tiếp trước khi Triệu Giai rời đi, Dương Yên đã có bầu ba tháng, sau đó đứa nhỏ sinh ra, Triệu Giai vẫn đang trên đường đến châu Âu, căn bản không nhận được tin tức gì, chỉ có điều rất đáng tiếc chính là, đứa nhỏ được Dương gia gửi gắm hy vọng lại là một bé gái. Tuy rằng Triệu Nhan rất thích trưởng tôn nữ này, nhưng nữ nhân dù sao cũng không thể kế thừa tước vị, hơn nữa Triệu Giai lại dẫn theo Agnes đi cũng mất vài năm nữa, bởi vậy Dương gia đối với việc này cũng hết sức sốt ruột.
- Điện hạ, Yên nhi và Giai nhi không thể lúc nào cũng sống riêng hai nơi như thế được, người xem khi nào thì Giai nhi mới có thể từ châu Âu trở về?
Dương Hoài Ngọc lúc này dò hỏi, một mặt lão muốn để cho con gái sớm sinh một bé trai, như vậy mới có thể càng củng cố thêm vị trí của nàng ta ở phủ Lăng Vương, mặt khác lão thương cho con gái, dù sao nàng tuổi trẻ phơi phới đã sống riêng hai nơi với trượng phu. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Nghe thấy Dương Hoài Ngọc hỏi tới ngày về của Triệu Giai, Triệu Nhan suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Châu Âu bên kia mặc dù đại cục đã ổn định, nhưng sự vụ cần phải xử lý sau đó cũng rất nhiều, vốn Yên nhi từng đề xuất muốn đi châu Âu cùng với Giai nhi. Tuy nhiên Vương phi lo lắng đứa bé còn quá nhỏ, cho nên cũng không đồng ý…
- Nhưng…
Dương Hoài Ngọc nghe đến đó cũng không kìm được chút cấp bách vừa mới muốn nói gì, tuy nhiên lại bị Triệu Nhan cười ngắt lời nói:
- Tuy nhiên ngươi cũng không cần lo lắng, Giai nhi và Yên nhi tình cảm rất tốt. Mỗi lần có đội tàu từ châu Âu trở về, đều mang theo rất nhiều thư cho Yên nhi, mặt khác ta định sau khi xử lý chuyện của Kim quốc xong, tự mình đi châu Âu một chuyến, đến lúc đó có thể bảo Giai nhi quay về với Yên nhi, sau này đợi đứa nhỏ lớn rồi, bọn chúng cũng có thể cùng đi châu Âu.
Nghe thấy những sắp xếp này của Triệu Nhan, Dương Hoài Ngọc cuối cùng cũng yên lòng, lập tức mỉm cười nói:
- Đợi đến sau khi chuyện Kim quốc bên này kết thúc, ta e rằng cũng có một khoảng thời gian rảnh, nếu như có cơ hội, lúc Điện hạ đi châu Âu không ngại thì đưa ta đi theo với, đến lúc đó ta cũng được tận mắt nhìn thấy phong cảnh thế giới bên ngoài. Lại nói tiếp ta mấy năm nay cũng chưa được ra biển, lúc trước luôn nghe nói phong cảnh hải ngoại và trung nguyên khác nhau như thế nào, nhưng trước giờ chưa từng thấy qua.
Từ năm đó sau khi Dương Hoài Ngọc quản lý quân Hà Bắc, đã liên tiếp lập được vô số công lao, đặc biệt là tiêu diệt Liêu quốc càng là lập công đầu, công lao này đã vượt qua phụ thân Dương Văn Quảng của lão. Tuy rằng truyền thống trọng văn khinh võ của Đại Tống có thay đổi, nhưng tướng lĩnh công lao quá lớn giống như Dương Hoài Ngọc vẫn phải chịu áp chế như cũ, chỉ là bởi vì nguyên nhân Kim quốc quật khởi cho nên Dương Hoài Ngọc mới có thể được giữ lại trong quân như cũ, tuy nhiên đợi sau khi Kim quốc diệt vong, lão khẳng định cũng bị bỏ không rồi, trừ phi có quốc chiến gì đó xảy ra, lão mới có thể được trọng dụng lại, nếu không cũng chỉ có thể an tâm dưỡng già, hoặc là cung cấp một số kiến nghị về mặt quân sự cho triều đình.
- Ha ha, Hoài Ngọc huynh nếu muốn đi châu Âu vậy cũng tốt quá rồi, lại nói tiếp con cái của chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, cũng là thời điểm hưởng phúc rồi.
Triệu Nhan nghe đến đó cười lớn một tiếng nói, nhớ ngày đó khi hắn vừa mới quen biết Dương Hoài Ngọc, đối phương còn là con cháu nhà tướng nghèo túng, hiện tại đã nhiều năm như vậy rồi, đối phương đã là lão tướng nổi danh khắp thiên hạ, những việc này chỉ nghĩ đến cũng khiến cho người ta có chút cảm thán.
Vài ngày sau, sứ đoàn Kim quốc rốt cục đã đi tới bên ngoài phủ Lâm Hoàng, tuy nhiên Triệu Nhan cũng không có ra mặt, bởi vì sau khi Ngô Khất Mãi bị Gia Luật Nô Chương lừa, cho là hắn đã thất thế rồi, cho nên mới có ý niệm cầu hòa trong đầu. Nếu như lúc này hắn bỗng nhiên xuất hiện ở đây, chỉ sợ sẽ làm cho Ngô Khất Mãi lập tức hiểu được ý lừa gạt trong đó, cho nên lộ trình lần này Triệu Nhan tới phủ Lâm Hoàng cũng được giữ bí mật, trước khi kết thúc chuyện này, hắn sẽ chỉ âm thầm chỉ huy mà không ra mặt.
Đối với việc sứ đoàn Kim quốc đến, dựa vào sự điều khiển ở phía sau của Triệu Nhan, Đại Tống bên này cũng biểu hiện vô cùng nhiệt tình, chẳng những do Dương Hoài Ngọc tự mình tiến đến nghênh đón, hơn nữa còn có đại thần triều đình Đại Tống phái tới để đàm phán, điều này cũng làm cho sứ đoàn Kim quốc có loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ, đồng thời đối với chuyện cầu hòa này cũng càng có thêm tin tưởng, thậm chí khi lần đầu gặp, bọn chúng đã đưa A Cốt Đả đến tay Đại Tống, dùng việc này để biểu hiện thành ý của mình. Điều này cũng làm cho Triệu Nhan quá đỗi vui mừng, trong lòng suy nghĩ có nên đi gặp A Cốt Đả một lần không?