Ở một sân nhỏ ở góc tây nam trong hoàng cung Kim quốc, bốn phía tất cả đều là thủ vệ canh phòng nghiêm khắc, nơi này vốn là nơi để giam giữ cung nữ và hoạn quan phạm tội trong hoàng cung, tuy nhiên thời gian trước Ngô Khất Mãi cướp ngôi, A Cốt Đả trở thành tù nhân, tuy nhiên Ngô Khất Mãi giam giữ gã ở trong ngục thì không yên tâm, vì thế đã đưa đến nhốt ở khuôn viên này trong cung, tạm thời coi như là nhà giam để nhốt A Cốt Đả.
A Cốt Đả lẳng lặng ngồi trong đó, không ầm ĩ cũng không ồn ào, trên thực tế từ sau khi gã bị nhốt ở trong này, ngoại trừ lúc mới bắt đầu yêu cầu gặp Ngô Khất Mãi một lần bị cự tuyệt ra, thời gian còn lại cơ bản là ngồi yên lặng ở đó, đói thì ăn mệt thì ngủ, không có một chút bộ dạng nào giống như muốn tìm cái chết bởi vì trở thành tù nhân.
Trời đã muộn rồi, A Cốt Đả sau khi ăn cơm tối xong vẫn ngồi im lặng một chỗ như bình thường ở đó, tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy từ ngoài sân truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, điều này làm cho A Cốt Đả bỗng nhiên kích động tinh thần, chậm rãi mở mắt, chỉ bằng tiếng bước chân này, gã cũng đã biết là ai đang đến.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, nhưng khi đối phương đến bên ngoài phòng, chợt dừng lại, sau đó đứng ở bên ngoài rất lâu không có bất cứ động tĩnh gì, dường như là có chút do dự có nên bước vào hay không? Tuy nhiên lúc này A Cốt Đả bỗng nhiên nói:
- Nếu như đã đến, vì sao không bước vào, ngươi bây giờ vẫn còn sợ gặp ta sao?
Sau khi lời của A Cốt Đả nói ra, người ở bên ngoài rất lâu không có phản ứng, tuy nhiên cuối cùng rốt cục thở dài một tiếng, sau đó chỉ thấy một người đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt áy náy nhìn A Cốt Đả đang ngồi trong đó, chính là Ngô Khất Mãi vừa mới ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.
- Hừ, ngươi rốt cục không chịu tới gặp ta!
A Cốt Đả nhìn thấy Ngô Khất Mãi trước mặt thân mặc thường phục, lại hừ một tiếng nói, trong ánh mắt dường như muốn phun ra lửa giận. Thân thể gã không trọn vẹn nhất định cả đời không có con, cho nên gã đối với đệ đệ Ngô Khất Mãi này cũng cực kỳ tín nhiệm, sau này ngôi vị Hoàng đế sớm muộn cũng là của Ngô Khất Mãi, nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới Ngô Khất Mãi ngay cả kiên nhẫn cùng không có, thậm chí không tiếc phản bội mình cướp lấy ngôi vị Hoàng đế. Mỗi khi nghĩ tới những việc này, gã cũng cảm giác tim mình giống như bị dao cứa.
- Đại ca. Rất xin lỗi!
Ngô Khất Mãi cúi đầu nói với A Cốt Đả, tuy rằng cướp ngôi thành công nhưng sự áy náy của y đối với A Cốt Đả vẫn vô cùng mãnh liệt như cũ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu y không dám tới gặp đối phương.
- Nói cho ta biết! Vì sao? Ta muốn một lý do!
A Cốt Đả lại vô cùng tức giận nói. Mấy ngày này gã luôn nghĩ về nguyên nhân Ngô Khất Mãi cướp ngôi, nếu nguyên nhân chỉ là bởi vì dã tâm, gã lại cảm giác thiếu cái gì đó, nhưng gã càng nghĩ lại càng không nghĩ ra được Ngô Khất Mãi tại sao lại bỗng nhiên phản bội gã?
- Đại ca. Nếu ta nói toàn bộ những việc ta làm cũng là vì Đại Kim người nhất định không tin, nhưng ít ra có một nửa nguyên nhân là để Đại Kim chúng ta có thể thoát khỏi thế cục hiện tại.
Ngô Khất Mãi lúc này rốt cục ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt chân thành nhìn A Cốt Đả nói.
- Vì Đại Kim? Ngươi có ý gì?
Nếu như người khác nói như vậy, A Cốt Đả nhất định không tin, tuy nhiên gã quá hiểu Ngô Khất Mãi, biết được lúc này y có lẽ không nói láo, chỉ có điều gã lại nghĩ mãi mà không rõ việc đó và giang sơn xã tắc Đại Kim có quan hệ gì?
- Đại ca, từ sau khi chúng ta lập quốc, vẫn luôn bị Đại Tống phong tỏa gắt gao ba mặt biên giới, ngoại trừ phương bắc thì căn bản không thể có bất cứ liên hệ gì với bên ngoài, đừng nói là thương phẩm chúng ta cần, muối, vải vóc, lương thực, … trong nước tất cả đều trong tình trạng khan hiếm. Vì duy trì tình hình trong nước, chúng ta không thể không thực hiện quân quản, mặt khác vì phòng ngừa quân Tống tấn công, chúng ta còn không ngừng tăng cường phòng bị quân trang bất chấp các loại áp lực, điều này cũng làm cho tình hình trong nước tiến thêm một bước trở nên trầm trọng hơn…
- Những tình hình này ta rõ hơn ngươi, không cần ngươi phải kể lại một lần nữa!
Lời của Ngô Khất Mãi còn chưa dứt đã bị A Cốt Đả ngắt lời. Thân là Hoàng đế Kim quốc, đúng là một tay gã tạo ra cục diện hiện tại. Nhưng gã cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy, dù sao nếu như không tăng cường trang bị quân trang, chỉ sợ Đại Tống đã sớm đánh tới rồi.
Tuy rằng bị cắt lời nhưng Ngô Khất Mãi cũng không có tức giận mà bình tĩnh nói:
- Nếu đại ca biết tình hình trong nước, vậy ta cũng không nói nhiều nữa, mặt khác đại ca người nhất định cũng biết, tình hình này của Đại Kim chúng ta thật sự là không bình thường, trong khoảng thời gian ngắn còn có thể kiên trì, nhưng đợi một thời gian dài, trong nước nhất định sẽ rơi vào trong sụp đổ, mà muốn giải quyết thế cục khó khăn này, biện pháp duy nhất chính là khiến Đại Tống giải trừ phong tỏa với chúng ta, nhưng thực lực của Đại Tống hùng mạnh, chúng ta nhất định là đánh không lại, như vậy đối với chúng ta mà nói, biện pháp duy nhất chính là cầu hòa!
Khi Ngô Khất Mãi nói xong những lời cuối cùng, vẻ mặt cũng trở nên có chút kích động, mà khi y nói ra hai chữ “cầu hòa” này, A Cốt Đả rốt cuộc hiểu được, lập tức ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Ngô Khất Mãi nói rõ từng chữ một:
- Ngươi muốn đem ta giao cho Đại Tống, dùng việc này để đổi lấy khả năng cầu hòa!
- Không tồi!
Nếu như lời đều nói ra hết rồi, Ngô Khất Mãi lúc này dường như cũng bất chấp mọi giá, chỉ thấy lúc này ánh mắt y luôn nhìn chằm chằm vào A Cốt Đả lớn tiếng nói:
- Đại Kim chúng ta và Đại Tống vốn cũng không có xung đột lợi ích gì quá lớn, mâu thuẫn duy nhất chính là năm đó Triệu Nhan giết chết đám người phụ thân chúng ta, tuy nhiên đối với đất nước mà nói, thù riêng này căn bản không tính là gì cả, nhưng trừ lần đó ra, đại ca người lại vì vậy trở thành thân thể không trọn vẹn, điều này cũng khiến cho người vô cùng hận Đại Tống, mà Đại Tống cũng biết điểm này, cho nên chỉ cần người làm Hoàng đế, chúng ta và Đại Tống sẽ vĩnh viễn không có khả năng có ngày hòa giải.
- Ha ha ha ha…
Nghe thấy những lời này của Ngô Khất Mãi, A Cốt Đả bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, giống như lời của Ngô Khất Mãi hết sức buồn cười, cuối cùng thậm chí cười đến mức nước mắt cũng rơi ra, qua một lúc lâu sau mới dừng cười lại, sau đó nhìn chằm chằm Ngô Khất Mãi nói:
- Đệ đệ tốt của ta, đệ cũng quá ngây thơ rồi. Không sai, quả thực ta hận Đại Tống thấu xương, nhưng đệ chớ quên, Đại Tống còn có một người hận Đại Kim chúng ta thấu xương như vậy, chỉ cần còn có người đó, chỉ sợ đệ đưa ta cho Đại Tống chém thành trăm nghìn mảnh cũng tuyệt đối không thể làm cho Đại Tống buông tha cho Đại Kim ta một lần.
- Ta biết rằng Triệu Nhan hận Đại Kim chúng ta vô cùng, nhưng đại ca người có khả năng đã quên, Triệu Nhan chỉ là thân vương mà không phải Hoàng đế của Đại Tống, Hoàng đế hiện tại của Đại Tống là Triệu Hú, hơn nữa Triệu Hú đã trưởng thành tự mình chấp chính, và dần dần bắt đầu bất hòa với Triệu Nhan, mấy năm nay Đại Tống rõ ràng có rất nhiều cơ hội tấn công chúng ta, tuy nhiên lại hết lần này tới lần khác không động thủ, điều này chứng minh sức ảnh hưởng của Triệu Nhan với Đại Tống đang yếu dần, thậm chí nghe nói hắn đã không để ý tới triều chính nữa, điều này ta cũng đã tìm người thăm dò rõ ràng, cũng chính bởi vì vậy, cho nên ta cùng với Gia Luật Nô Chương mới phát hiện được khả năng hòa giải hai bên!
Ngô Khất Mãi lúc này cũng lên tiếng không chút yếu thế.
- Triệu Nhan thất thế? Điều này ngươi nghe ai nói?
A Cốt Đả nghe đến đó cũng sửng sốt nói, bởi vì sự phong tỏa của Đại Tống, tin tức chính xác Đại Tống bên kia gã biết cũng không nhiều.
- Gia Luật Nô Chương chính miệng nói cho ta biết, hơn nữa từ các dấu hiệu cũng có thể đoán ra được, cho nên chuyện này chắc chắn sẽ không sai!
Ngô Khất Mãi nói tràn đầy tin tưởng.
- Hừ, lại là Gia Luật Nô Chương, nếu như ta đoán không nhầm, chỉ sợ chính gã mê hoặc ngươi tạo phản?
A Cốt Đả nghe đến đó hừ một tiếng nói. Lúc này gã có chút hối hận, nếu như biết sớm sẽ như vậy, ban đầu sau khi tiêu diệt Liêu quốc, nên trực tiếp xử lý gọn Gia Luật Nô Chương.
- Bây giờ nói những chuyện này cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, hôm nay ta đến gặp đại ca chỉ là muốn cáo biệt người, ba ngày sau, ta sẽ sắp xếp người đem người đưa đến Đại Tống!
Ngô Khất Mãi lúc này sắc mặt như cũ nói, y lúc này cũng đã hoàn toàn buông bỏ hết áy náy trong lòng, dù sao y đã có lỗi một lần với A Cốt Đả rồi, vậy cũng không để ý nếu thêm một lần nữa.
- Ha ha ha ha, thì ra là thế, thảo nào ngươi hôm nay lại bỗng nhiên đến thăm ta, tuy nhiên ta vẫn cần phải nhắc ngươi một câu, tình hình Đại Tống bên kia cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cho dù ngươi đưa ta đến Đại Tống, chỉ sợ cũng không giành được sự lượng thứ của Đại Tống!
A Cốt Đả nghe đến đó cười một tiếng dài đượm buồn nói. Vừa rồi khi nhìn thấy Ngô Khất Mãi đối với mình còn có chút áy náy, gã cảm giác còn chịu được, nhưng bây giờ đối phương đến cả một chút áy náy cũng không có nữa, điều này làm cho gã lại lần nữa cảm nhận được cảm giác tim như bị dao cứa.
- Không phiền đại ca lo lắng, chuyện này tự ta sẽ xử lý tốt. Đại Kim dưới sự dẫn dắt của ta, nhất định sẽ càng thêm hùng mạnh, nói không chừng ngày sau còn có ngày phản công Đại Tống, đến lúc đó ta quyết sẽ không quên công lao của đại ca người!
Ngô Khất Mãi sau khi nói xong quay người rời đi, lúc này giữa huynh đệ bọn họ coi như đã hoàn toàn ân đoạn nghĩ tuyệt rồi.