Kể ra thì đám người Triệu Giai cũng rất may mắn, không bao lâu sau khi y dẫn đầu đoàn người đi thăm do hòn đảo, rất nhanh liền phát hiện trên đảo còn có một nhánh sông lớn hơn, mặt sông ước tính phải rộng hơn con sông cạnh doanh địa bọn họ đến mấy lần, hơn nữa lưu lượng nước cũng rất lớn, đủ để cho thuyền nhỏ của họ vào sâu trong đảo, tuy nhiên điều khiến đám người Triệu Giai vui mừng hơn cả là bọn họ nhìn thấy một số thổ dân đang chèo thuyền độc mộc trên sông bắt cá.
Cùng lúc khi đám người Triệu Giai phát hiện ra đám thổ dân này, đám thổ dân cũng phát hiện ra họ, những thổ dân này đối với những người lạ từ nơi khác đến như Triệu Giai rất mực cảnh giác, các thổ dân trên thuyền đều nắm lấy vũ khí, tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng không chủ động tiến công mà phái một chiếc thuyền nhỏ tiến về phía Triệu Giai, đầu thuyền có một người trông có vẻ là thủ lĩnh, người này hô một tiếng ra hiệu cho những người đứng sau, đáng tiếc là đám người Triệu Giai căn bản không hiểu ngôn ngữ của đối phương, nhưng nhìn dáng vẻ của họ, có vẻ là đang hỏi xem tại sao bọn họ lại ở nơi đây?
Thấy đối phương phái người đến giao tiếp với mình, Triệu Giai cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra bởi vì đối với lần đầu tiên tiếp xúc với thổ dân, điều đáng lo nhất chính là họ chưa phân biệt đen trắng đã tấn công, tuy rằng với thực lực của bọn họ, tiêu diệt mấy bộ lạc thổ dân cũng không khó, nhưng bọn họ không phải đồ tể, đến châu Mỹ chỉ là muốn thăm dò khám phá thế giới này, không hề muốn hủy diệt văn minh của địa phương, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn xung đột với cư dân địa phương.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên Triệu Giai nhanh chóng phái ra một chiếc thuyền tiến lên phía trước, tiếp xúc với những thổ dân ấy, hai bên tuy rằng không hiểu ngôn ngữ của nhau nhưng có thể thông qua cử chỉ tay, vẻ mặt, động tác mà giao lưu, hơn nữa mấy người Triệu Giai cũng sớm đã dự liệu được loại tình huống này, cho nên y phái những người giỏi và có kinh nghiệm trong chuyện này tiến lên, trước kia ở Nam Dương và những nơi khác thường xuyên xảy ra xung đột ngôn ngữ với thổ dân địa phương, họ chính là những người đứng ra kết nối, hơn nữa còn hiểu được rất nhiều loại ngôn ngữ của thổ dân, để bọn họ giao lưu với thổ dân, rất nhanh có thể hiểu được ngôn ngữ của đối phương.
Có lẽ là những thổ dân này cũng rất thân thiện, cũng có thể là nhờ những người đứng ra kết nối kia có tài, lần đầu tiên hai bên giao lưu với nhau rất thuận lợi, đặc biệt là phía bên Triệu Giai còn lấy ra một ít vải vóc và đồ sứ tặng đối phương, khiến họ vô cùng mừng rỡ, còn làm động tác mời đám người Triệu Giai đến làm khách.
Đối với lời mời của những thổ dân, đám người Triệu Giai cũng không dám dễ dàng đồng ý, đừng tưởng những thổ dân đều hiền lành thật thà chất phác, có rất nhiều thổ dân cũng hết sức gian trá, cho nên khi chưa dò la được lai lịch của thổ dân đó, bọn họ tuyệt đối không dám mạo hiểm, ngược lại họ lại mời mấy thổ dân đó lên thuyền của mình, như vậy có thể thử thái độ của những thổ dân này, lại còn có thể thể hiện thực lực của mình, dù sao đối với những thổ dân này, chiến thuyền cao lớn không khác nào một cung điện vậy, đoàn người Triệu Giai lái một chiến thuyền lớn như vậy đến đây, đương nhiên tạo thành một uy hiếp lớn đối với thổ dân.
Những thổ dân ở đây đều là những người thật thà chất phác, thấy Triệu Giai mời mình lên thuyền liền không do dự đồng ý ngay, phỏng chừng những thổ dân này cũng muốn biết đoàn người Triệu Giai đến đây bằng cách nào? Hơn nữa họ cũng rất có hứng thú với số vải vóc và đồ sứ mà Triệu Giai đưa đến, thậm chí có thể nói là họ muốn mua bán một số vật dụng của những người mới đến này.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên những nô lệ rất nhanh chóng đến chỗ thuyền của Triệu Giai, đến khi tận mắt nhìn thấy con thuyền lớn trên mặt biển, tất cả đều chấn động đến mức không nói nên lời. Triệu Giai rất rộng rãi dẫn vị đầu lĩnh kia đi tham quan một vòng, còn đề nghị mua bán sản vật với họ, mà đây cũng chính là mong muốn của đối phương, nên hai bên thống nhất sáng mai Triệu Giai sẽ cho thuyền đến khu vực thổ dân kia đánh cá, mà các thổ dân sẽ mang rau củ, nước ngọt và đồ ăn đến để trao đổi với đoàn người Triệu Giai.
Sáng sớm hôm sau, sau khi trở về, đoàn người Triệu Giai lại quay lại khúc sông khi gặp các thổ dân đánh cá hôm trước chuẩn bị mua bán. Vốn bọn họ đã tới rất sớm không ngờ những thổ dân kia còn đến sớm hơn, nên khi đoàn thuyền của Triệu Giai đến đã thấy thổ dân đứng rất nhiều trên bờ, kể cả người già, phụ nữ và trẻ em đều có, mỗi người đều lưng đeo bao lớn bao nhỏ, trên mặt cũng đều tràn đầy nụ cười sáng lạn, điều này khiến Triệu Giai vô cùng hổ thẹn, bởi vì xem ra đối phương nhất định là thành tâm thành ý muốn mua bán với bọn họ, nếu không tuyệt đối không đưa phụ nữ và trẻ nhỏ đến.
Khi những thổ dân đứng trên bờ nhìn thấy chiến thuyền đều khiếp sợ tột đỉnh, những thổ dân hôm qua đã thấy những chiến thuyền này thì lộ ra vẻ mặt dương dương đắc ý, lớn tiếng dùng ngôn ngữ địa phương nói điều gì đó với những người xung quanh, có vẻ như kể rằng hôm qua họ đã thấy những con thuyền cao như núi này rồi.
Bởi vì mặt nước rộng lớn, độ sâu thích hợp cho tàu lớn ra vào, cho nên thuyền lớn của Triệu Giai sau khi lái thẳng đến cửa biển mới để thuyền nhỏ chở hàng hóa lên bờ, kỳ thật hàng hóa của bọn họ cũng không nhiều, chủ yếu là một ít vải vóc, đồ sứ và bình thủy tinh đựng đồ hộp của họ, những thứ này đều khiến các thổ dân vô cùng thích thú, ít nhất ở Nam Dương họ đã từng làm vậy, hiệu quả rất tốt.
Thật ra những đồ tinh tế lại hữu dụng ở bất cứ đâu đều được hoan nghênh. Sau khi thuyền của Triệu Giai cập bờ, các thổ dân lập tức tiến đến, mà khi đoàn người Triệu Giai lấy các loại hàng hóa trên thuyền ra, các thổ dân liền cực kì phấn khích, đều tiến lên muốn mua bán với đoàn người Triệu Giai, tuy nhiên song phương ngôn ngữ không thông, hơn nữa hàng hóa trao đổi cũng không có giá trị giao dịch được tính sẵn, cho nên không thể giao dịch trực tiếp nên sau đó cần phái ra đại diện hai bên tiến hành thương thảo.
Việc thương thảo cũng khá thú vị, đầu tiên người của Triệu Giai lấy ra một bình thủy tinh đặt ở trên bờ cát, thổ dân liền lấy ra một số lượng rau củ nhất định, nếu người của Triệu Giai cảm thấy ít thì ra hiệu đối phương lấy thêm, dĩ nhiên nếu đối phương cảm thấy không có lợi, cũng sẽ yêu cầu người của Triệu Giai thêm hàng hóa, cứ như vậy nhiều lần so sánh mới đưa ra được một mức giá, chính thức bắt đầu mua bán.
Đội tàu của Triệu Giai chỉ cần thức ăn của thổ dân, mà đồ ăn của những thổ dân này đa phần là một món ăn dạng bột tên là Thái Nặc, thoạt nhìn không khác bột mì cho lắm, tuy nhiên hương vị có chút khác biệt, sau đó đoàn người Triệu Giai mới biết đó là bột sắn, bình thường cây sắn có độc, nhưng những thổ dân này có thể dùng một phương pháp đặc biệt để loại bỏ độc tính này, khiến bột sắn có thể ăn được, cũng chính bởi vì vậy mấy người Triệu Giai liền gọi những thổ dân này là người Thái Nặc, cũng gọi quần đảo này là quần đảo Thái Nặc. Ngoài ra cũng chính nhờ lần giao dịch này mà bọn họ có thể xác định được vị trí của mình.