Ớt và ngô ở đây đều rất ngon, nơi này cho dù không phải biển Ca-ri-bê cũng nhất định là một hòn đảo nhỏ cạnh châu Mỹ, bởi vì hai thứ cây trồng này đều bắt nguồn từ châu Mỹ cả.
Triệu Giai nhìn số thức ăn hôm nay được đổi về, nói rất chắc chắn, ngoại trừ bột sắn, bọn họ còn đổi được từ chỗ người Thái Nặc rất nhiều đồ ăn khác, mà ngô và ớt chính là một trong số đó, đều là những đồ ăn bọn họ có thể tiếp nhận, ngoài ra cũng có những đồ ăn bọn họ không thể trao đổi, ví dụ như sâu và thằn lằn, quả thật là không thể ăn nổi.
- Đúng vậy, lần này giao dịch rất thành công, chẳng những chúng ta có thể xác định được vị trí mà quan trọng hơn là còn đặt nền tảng quan hệ tốt đẹp với người Thái Nặc, hiện giờ các người thông dịch rất tích cực tiếp xúc với họ, hy vọng có thể học được ngôn ngữ của họ, hiểu được một số phong tục tập quán của dân bản xứ, mặt khác theo tin tức tình báo từ buổi giao dịch hôm nay thì tổ tiên người Thái Nặc chính là người phương tây di chuyển đến đây.
Lúc này Dương Sĩ Lượng cũng cười nói.
- Tốt lắm, hai người các ngươi không cần thảo luận về vấn đề nhàm chán này nữa, ớt của người Thái Nặc hương vị không tệ, vị cay vừa phải, ta đi làm mấy món để chúc mừng, tương ớt trên thuyền ta ăn đến phát ngán rồi, vẫn là ớt tươi ngon hơn!
Liễu Nguyên mở miệng cười lớn, ông là người rất ham ăn, tay nghề tuy không bằng sư đệ của ông Từ Nguyên nhưng cũng xem là tốt, hiện tại có nhiều nguyên liệu tươi như vậy, hơn nữa lúc trước còn gầy đi nhiều như vậy, đương nhiên muốn bồi bổ một chút.
Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng nghe thấy Liễu Nguyên muốn đích thân nấu ăn, lập tức cũng mắt sáng lên, vừa cười ha ha vừa hỗ trợ, trên thuyền tuy rằng cũng có đầu bếp, nhưng tay nghề so với Liễu Nguyên thì không bì được, chỉ có điều khi trước Liễu Nguyên bệnh đến suýt mất mạng, bọn họ đương nhiên rất lâu rồi không được ăn đồ ăn do Liễu Nguyên tự tay làm.
Cuộc mua bán của họ và người Thái Nặc kéo dài đến tối mới chấm dứt, hơn nữa kết thúc rồi người Thái Nặc cũng không rời khỏi mà đứng trên bờ cát nhóm lửa nấu bữa tối, trai gái cùng nhau múa hát, cùng đám người Triệu Giai liên hoan, hơn nữa các cô gái Thái Nặc rất cởi mở, lúc dùng cơm còn liếc mắt đưa tình với các thuyền viên trẻ tuổi trong đoàn. Những thuyền viên này đều là những người rất kiên định, nhưng tuổi trẻ khí vượng, nhiều ngày lênh đênh trên biển, sức trẻ nhịn mấy tháng cũng đến lúc đỉnh điểm, hai bên đều rất ăn nhịp với nhau, sau bữa cơm tối, các đôi nam nữ liền chui vào bụi rậm trên bờ cát làm việc.
Đối với loại chuyện ngươi tình ta nguyện này, Triệu Giai không ngăn cản, bởi vì việc này có thể giúp các thuyền viên giải quyết được cơn vượng khí trong người, giúp họ điều chỉnh tâm tình, mặt khác rất nhiều phụ nữ Thái Nặc cũng muốn cùng người ngoài phối ngẫu sinh con, nam nhân Thái Nặc nhìn thấy phụ nữ trong bộ lạc cùng nam nhân khác chui vào bụi không những không bận tâm mà còn vui mừng cổ vũ, người Đại Tống căn bản không hiểu được cảnh tượng này.
Triệu Giai thân là thống lĩnh đội tàu, đương nhiên có rất nhiều nữ thổ dân tiếp cận y, nhưng y đều giả câm vờ điếc cự tuyệt, điểm ấy là do ảnh hưởng của phụ thân Triệu Nhan, tuy rằng có thể yêu nhiều hơn một cô gái, nhưng nếu đã cưới người ta làm vợ, y sẽ giữ mình vì thê tử, chưa bao giờ có chuyện làm bừa bên ngoài, không như người huynh đệ Lý Thành của mình chỗ nào cũng lưu tình được, chỉ riêng phụ nữ trong nhà cũng đã đến cả trăm người, nếu tính cả bên ngoài thì ít nhất cũng ngàn người.
Triệu Giai không đi, Liễu Nguyên lại là hòa thượng, đương nhiên cũng không đi, tuy nhiên Dương Sĩ Lượng lại đi, dù sao cũng là người trẻ tuổi, hơn nữa y không giống Triệu Giai, chưa thành thân. Lại nói tiếp dựa theo tuổi của y, đã sớm nên thành thân rồi, mà trong nhà cũng đã làm mối rất nhiều, nhưng Dương Sĩ Lượng lại không thích cô gái nào trong đó cả, cho nên vẫn kéo dài không chịu thành thân, vì thế hôn sự của y đã trở thành tâm bệnh của cha mẹ y, tuy nhiên Dương Sĩ Lượng lại không bảo thủ như Triệu Giai, nếu rảnh rỗi vẫn cùng Lý Thành ra ngoài quậy phá, hiện tại đối với những nữ thổ dân tự tìm đến này, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, huống chi phụ nữ Thái Nặc tuy rằng hơi đen nhưng ngũ quan khá giống người Tống, cũng khá hợp mắt thẩm mỹ của bọn họ.
Sau một đêm phong lưu, còn không biết sẽ có bao nhiêu nữ thổ dân sẽ mang thai con của thuyền viên Đại Tống, mà Triệu Giai cũng không quan tâm chuyện này, điều y quan tâm là sau chuyện này, quan hệ của bọn họ cùng tộc Thái Nặc sẽ càng thêm thân mật, cho nên Triệu Giai cũng không vội vã rời khỏi, mà tiếp tục ở lại đẩy mạnh giao lưu với người Thái Nặc, học tập ngôn ngữ và lý giải văn hóa của họ, cũng như tìm hiểu nhiều hơn về tình hình châu Mỹ.
Cứ như vậy đoàn người Triệu Giai ở đảo Thái Nặc hơn một tháng, các thông dịch trong đội tàu đã cơ bản nắm được ngôn ngữ Thái Nặc, ví như Liễu Nguyên vốn tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, học thức uyên bác, cho nên còn hiểu được ngôn ngữ Thái Nặc nhiều hơn cả thông dịch viên, còn giúp người Thái Nặc phiên dịch, về mặt này quả thực nắm bắt rất nhanh.
Hơn một tháng sau, đoàn người Triệu Giai quyết định lại lên đường, tiếp tục đi về phía tây, tới châu Mỹ đại lục trong truyền thuyết, nhưng tin họ dời đi lại khiến người Thái Nặc không nỡ, thậm chí đầu lĩnh Thái Nặc còn vài lần tỏ ý muốn bọn họ ở lại, đáng tiếc đoàn người Triệu Giai chắc chắn không dừng chuyến đi vòng quanh thế giới này được, vẫn dứt khoát rời đi, chẳng qua vào ngày họ rời đi, toàn thể người Thái Nặc đều đến bên bờ cát tiễn đưa, đặc biệt các thiếu nữ đều rất lưu luyến, vì trong khoảng thời gian này các nàng và các thuyền viên đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, đặc biệt những thuyền viên này rất hào phóng, cho các nàng quần áo, đồ sứ các loại, điều này cũng càng làm cho các nàng luyến tiếc không muốn đối phương rời khỏi.
Các thuyền viên thật ra cũng không nỡ, tuy nhiên trong lòng bọn họ có một mục tiêu lớn hơn nữa, cho nên cuối cùng cũng đều dứt khoát lên thuyền rời khỏi, chỉ là lúc lên thuyền, bọn họ đứng ở trên boong thuyền cũng không ngừng vẫy tay về phía bờ cát. Dương Sĩ Lượng cũng là một trong số đó, trong khoảng thời gian này y ở bên một thiếu nữ Thái Nặc rất xinh, hơn nữa còn nảy sinh cảm tình, thậm chí y còn muốn đưa đối phương lên thuyền, đáng tiếc đối phương lại không đồng ý, điều này làm cho Dương Sĩ Lượng hết sức thất vọng.
Tuy nhiên đội tàu mới rời khỏi đảo Thái Nặc hai ngày, Dương Sĩ Lượng và các thuyền viên khác đều khôi phục lại, đội tàu dưới sự chỉ huy của Triệu Giai tiếp tục đi về hướng nam, trong thời gian đó họ lại gặp được không ít đảo nhỏ, chỉ cần là đảo có điều kiện cho sự sống, gần như đều có người Thái Nặc sinh sống, tuy rằng bọn họ không cùng một tộc với những người Thái Nặc trước đó, nhưng ngôn ngữ và tập tục cũng vẫn có thể giao tiếp thông suốt, thuận tiện để đoàn người Triệu Giai và đối phương giao lưu, cứ như vậy lại đi thêm hai ngày, châu Mỹ xinh đẹp trù phú đã hiện ra trước mắt đoàn người Triệu Giai.