Trong cung điện nguy nga của Đại Tống, Triệu Hú chống cằm ngồi trên long án, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài đến đờ người, hôm nay y đã xử lý xong chính vụ, tạm thời chưa có việc cần xử lý, lúc này có chút buồn tẻ, cũng không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu, Triệu Hú thở dài một tiếng nói:
- Cũng không biết thuyền của đại ca đã đi đến đâu, không biết đã tìm thấy châu Mỹ đại lục chưa?
- Ngũ đệ, đệ không cần lo cho đại ca, từ khi y rời khỏi châu Âu, tam thúc chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ cho y, chẳng qua thế giới này quá lớn, muốn từ châu Âu vượt hơn nửa địa cầu về đến Đại Tống chúng ta, một năm nửa năm chắc không kịp.
Triệu Tuấn cầm cờ gõ gõ trên bàn cờ với Triệu Hú nói, y từ nhỏ đã là kẻ mê cờ, luôn luôn không bao giờ rời khỏi cờ, cho dù có tiến cung thăm Triệu Hú cũng là đến cùng y đánh cờ.
- Đệ không thèm đánh với huynh, từ tám tuổi đệ đã không thắng nổi huynh lấy một lần, mấy năm nay huynh lại chuyên tâm nghiên cứu kỳ nghệ, nghe nói đến mấy vị danh thủ nổi tiếng cả nước còn không phải là đối thủ của huynh, đệ hoàn toàn mù mờ với cờ vây, đương nhiên không dại đánh với huynh.
Triệu Hú nghe chơi cờ, không cần suy nghĩ liền từ chối.
Triệu Hú từ sau khi làm hoàng đế liền vô cùng cô độc, đặc biệt là khi tam thúc và Triệu Giai lần lượt đến châu Âu, y càng cô đơn hơn, hơn nữa đám huynh đệ Triệu Tín, Triệu Dật cũng đều rời kinh, bình thường thậm chí y còn chẳng có nổi người nói chuyện. May mà tam ca Triệu Tuấn bởi vì thuở nhỏ thân thể yếu đuối, nên vẫn ở kinh thành dưỡng bệnh, cho nên trong khoảng thời gian này nếu y có rảnh sẽ đến chơi phủ Triệu Tuấn, thường xuyên giao lưu, Triệu Tuấn đương nhiên cũng muốn vào cung thăm đệ đệ của mình, cho nên trong thời gian này, hai huynh đệ rất gần gũi.
- Không đánh thì thôi, dù sao về mặt đánh cờ đệ cũng kém thật, đánh cờ với đệ lại còn phải nghĩ cách nhường đệ, còn khó hơn thắng đệ ấy chứ.
Triệu Tuấn thấy Triệu Hú từ chối lại cười nói, nói gần nói xa căn bản không có coi Triệu Hú là một hoàng đế, mà vẫn là đệ đệ của mình như trước, tuy nhiên điều này khiến Triệu Hú rất vui, bởi vì chỉ có thoát khỏi thân phận hoàng đế mình mới có thể giao lưu với người khác, chỉ tiếc rằng đa phần mọi người đều không nhìn thấu được điều này, đây cũng là lí do mà tuy Triệu Hú là hoàng đế nhưng đến một người để nói chuyện cũng không có, may mắn là tam ca Triệu Tuấn của y lại không phải là người như vậy, điều này gần đây Triệu Hú mới phát hiện ra.
Huynh đệ hai người nói vài câu vui đùa, sau đó Triệu Hú liền đề nghị ra ngoài hóng gió, ván cờ trong tay Triệu Tuấn cũng vừa vặn đánh xong, nên y bỏ quân cờ xuống cùng Triệu Hú ra khỏi Thùy Củng điện. Hôm nay khí trời tốt, bầu trời xanh lam một mảnh, không một gợn mây, càng không có cơn gió nào, thời tiết như vậy rất hiếm thấy trong thành Đông Kinh nên Triệu Hú cũng vô cùng hào hứng, cùng Triệu Tuấn đến hậu hoa viên, đến nơi trăm hoa đua nở, cảnh sắc thật khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, dễ chịu.
- Ngự hoa viên thật đẹp, năm đó ở trong cung ta thật không nhận ra đó. Nhưng sau khi xuất cung, ta cũng xây một tòa hoa viên trong chính phủ của mình, nhưng vẫn thấy thiếu chút gì đó, đến giờ trở lại hoàng cung, vẫn là ngự hoa viên đẹp hơn.
Triệu Tuấn vừa ngắm hoa vừa cảm khái nói.
- Ha ha, đẹp thì có đẹp đấy, nhưng ngày nào cũng ngắm đến phát chán, cũng giống như mỹ nữ vậy, dù có đẹp đến đâu, ngắm mãi cũng trở nên bình thường, hơn nữa trong lòng ta, dù ngự hoa viên có được tu sửa đẹp hơn nữa cũng không thể bằng cảnh sắc bên ngoài được.
Triệu Hú nghe Triệu Tuấn nói vậy, bất đắc dĩ cười nói. Mấy lời này trước đây y chỉ nói trước mặt Triệu Giai và Triệu Nhan, nay có thêm một Triệu Tuấn.
Nghe những lời này của Triệu Hú, Triệu Tuấn cũng cười, nhưng cũng không có lập tức đáp lại mà là một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Ngũ đệ, mỗi người đều có vận mệnh của mình, lúc trước tam thúc lựa chọn đệ làm hoàng đế, như vậy đệ cũng sẽ mất đi một số thứ, ta và đại ca tuy mất đi quyền kế vị hoàng đế, nhưng lại được tự do, hơn nữa hiện tại chúng ta cũng đã trưởng thành, đều có vận mệnh của riêng mình, đương nhiên cũng không vì không thể có được một số thứ mà hao tâm tổn sức.
Những lời mà Triệu Tuấn nói có thể rất to gan, nếu người khác nghe được, có thể cho rằng y có tâm cơ riêng, nhưng Triệu Hú lại muốn nghe lời thật lòng, hơn nữa y trước nay đều rất coi trọng tình thân, cho nên y không hề cho rằng lời của Triệu Tuấn có vấn đề, ngược lại còn thấy Triệu Tuấn nói những lời thật lòng.
Cũng chính bởi vì vậy cho nên Triệu Hú nghe xong cũng trầm mặc hồi lâu, qua một hồi mới nói:
- Tam ca nói không sai, trước kia tam thúc và đại ca cũng nói như vậy, nhưng họ nói khá uyển chuyển, lúc ấy đệ lại trẻ tuổi, cho nên cũng không cảm nhận được điều này, nhưng hôm nay nghe thấy huynh nói những lời này, đệ đã hoàn toàn hiểu được.
- Ha hả, ngũ đệ không cần khách khí với ta, trong các huynh đệ, đệ là người thông minh nhất, cho nên những điều này cho dù ta không nói, đệ cũng nhất định sẽ hiểu thôi.
Triệu Tuấn nói đến đây, dừng một chút mới nói tiếp:
- Hơn nữa ta nghe nói đệ muốn đế Thái sơn làm lễ phong thiện, mà đại ca đã đi Thái Sơn trước để giúp đệ chuẩn bị, lần phong thiện này thành công, đệ cũng có thể giống như Tần hoàng, Hán Vũ đế ghi danh thiên hạ rồi.
Nghe Triệu Tuấn nhắc đến việc này, Triệu Hú cũng rất hưng phấn, bởi vì đây là cơ hội duy nhất để y ra ngoài, nên đương nhiên rất mong chờ. Mà đại ca Triệu Tuấn nhắc đến cũng không phải Triệu Giai mà là đại ca ruột của y, Triệu Dật, tính thời gian thì ngày đó cũng không còn bao xa nữa.