uối cùng Triệu Nhan vẫn không thể hỏi được tung tích của đám người Triệu Dật và Triệu Tuấn, tuy nhiên lời Triệu Giai cũng đã nói lên nỗi lòng của hắn, dù sao bất kể là bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, đám người Triệu Dật bọn nó dù không là gì nhưng cũng đều là cháu ruột của hắn, dựa theo huyết thống, bọn họ kỳ thật cũng giống Triệu Hú, đừng thấy Triệu Nhan khi biết Triệu Hú qua đời liền hô đánh tiếng kêu giết, nhưng nếu thật sự trói hai người Triệu Dật đến trước mặt hắn, chỉ sợ cuối cùng hắn cũng không xuống tay được.
Trước khi Triệu Hú qua đời đã truyền ngôi vị hoàng đế cho Triệu Giai, tuy rằng Triệu Giai chỉ là đường huynh của Triệu Hú, so sánh thì không thích hợp để thừa kế ngôi vị hoàng đế bằng huynh đệ ruột của Triệu Hú, nhưng uy vọng của Triệu Nhan ở Đại Tống không có ai bằng, làm cho khi xưa lúc Triệu Húc qua đời đã có không ít người hi vọng Triệu Nhan đăng cơ làm hoàng đế nhưng hắn lại từ chối, hiện giờ không ngờ Triệu Hú đã đi rồi, cho nên con trai của Triệu Nhan kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng là chuyện thuận lý thành chương, huống chi đây là lời trân trối của Triệu Hú lúc lâm chung, cho dù đại thần có bắt bẻ cũng không có lý do gì để phản đối.
Thái độ của Triệu Giai đối với ngôi vị hoàng đế chịu ảnh hưởng sâu sắc của phụ thân là Triệu Nhan, từ trong tâm mà nói y cũng không bao giờ nguyện ý để ngôi vị hoàng đế trói tay trói chân mình, đáng tiếc dưới lời nhờ vả của Triệu Hú lúc lâm chung, y cũng không thể không gánh vác lấy gánh nặng của Đại Tống, hơn nữa dưới tình huống Triệu Hú bất ngờ ra đi, người có thể ổn định cục diện của Đại Tống ngoài y ra cũng chỉ có phụ thân Triệu Nhan thôi, nhưng y biết phụ thân khẳng định không muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, nếu không mười mấy năm trước phụ thân cũng đã làm rồi, thân là nhi tử của người dĩ nhiên phải chia sẻ phiền muộn cho phụ thân, huống chi khi Triệu Hú qua đời phụ thân cũng không ở đó, bởi vậy ngôi vị hoàng đế cũng chỉ có thể giao cho y.
Đối với chuyện Triệu Giai làm hoàng đế, lúc mới đầu Triệu Nhan cũng không để ý gì, bởi vì sau khi tới Đăng Châu, hắn hoàn toàn chìm trong cơn đau buồn, đặc biệt sau đó khi nhìn thấy quan tài của Triệu Hú, hắn lại một thân một mình ngồi trước quan tài khóc một trận, vốn lúc trước trên đường đi Triệu Nhan đều vì lo lắng mà ăn không vào ngủ không được, tình hình sức khỏe đã vô cùng không ổn, hiện giờ lại đau buồn quá độ, kết quả ngày hôm sau liền ngã bệnh, may mắn có Triệu Quần ở bên cạnh đích thân khám và chữa bệnh cho Triệu Nhan, tuy nhiên cho dù như vậy, Triệu Nhan cũng nghỉ ngơi gần hai tháng mới hồi phục, mà lúc này là lúc Triệu Hú đã được an táng rồi.
Dựa theo lễ tang của đế vương, kỳ hạn túc trực bên linh cữu Triệu Hú cũng đã sắp tròn ba tháng, hơn nữa dù sao Đăng Châu cũng không phải là kinh thành cho nên còn phải chuyển đến kinh thành để chuẩn bị làm lễ tang. Vì vậy bệnh tình của Triệu Nhan vừa mới hồi phục, hắn đã lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho lễ tang của Triệu Hú. Về phần Triệu Giai, cách đây không lâu đã trở về kinh thành trước, dù sao y đã là hoàng đế Đại Tống rồi, lúc trước bởi vì tình hình đặc thù nên dưới sự chứng kiến của một vài trọng thần đã vội vàng đăng cơ ở Đăng Châu, cũng bởi vì vậy cho nên y không thể ở lại Đăng Châu, dù sao bên phía kinh thành còn nhiều chuyện cần y xử lí, thế nên mới không thể không rời khỏi.
Sau khi sử dụng một chiếc xe lửa đưa quan tài của Triệu Hú trở về kinh thành, vừa đúng là cuối tháng ba, vì thế dưới sự chủ trì của Triệu Nhan, quốc tang long trọng của Triệu Hú được cử hành. Đây là lần thứ ba Triệu Nhan tổ chức lễ tang cho đế vương rồi, hai lần trước theo thứ tự là phụ thân và huynh trưởng của hắn, mà lần này lại là cháu của hắn, chỉ có điều so sánh ra, lần này hắn càng cảm thấy bi thương hơn so với hai lần trước, dù sao trên đời này không có chuyện nào làm người ta đau buồn hơn việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Sau khi lễ tang kết thúc, Triệu Nhan trợ giúp Triệu Giai ổn định thế cục quốc nội Đại Tống, đợi tới khi các phương diện của Đại Tống đều đã đi vào quỹ đạo, rốt cuộc hắn liền buông bỏ hết thảy công việc, chuyên tâm ở nhà bầu bạn với thê tử, thuận tiện dạy dỗ các cháu trai cháu gái đang ngày một nhiều, đặc biệt là hai công chúa Triệu Hú để lại cũng được Triệu Nhan coi như cháu gái ruột mà chăm sóc. Cuộc sống cứ yên bình nhàn nhã trôi qua, chỉ có những lúc bỗng nghĩ đến Triệu Hú mất sớm, vẫn như trước không kìm được có chút thương cảm.
Thoáng cái đã ba năm trôi qua, đế quốc Đại Tống được Triệu Giai dẫn dắt càng ngày càng lớn mạnh. Nam Dương đã hoàn toàn trở thành sân sau của Đại Tống, ở châu Úc cũng được phân chia thành khá nhiều châu phủ. Vùng biển Ấn Độ Dương cũng tương tự nằm trong phạm vi thống trị của Đại Tống, tuy nhiên Đại Tống chủ yếu chỉ tập trung thống trị trên biển, mặt khác còn chiếm cứ Thiên Trúc và địa khu vùng biển châu Phi, về phần địa khu đất liền bởi vì các thế lực phản kháng rất hùng mạnh, Đại Tống chiếm cứ nơi đó phải trả giá quá lớn, hơn nữa cũng không có ý nghĩa thực tế cho lắm. Dù sao quốc thổ Đại Tống thực sự quá lớn, cơ cấu hành chính của Đại Tống cũng đã khuếch trương tới cực hạn rồi, thật sự không còn sức lực thống trị thêm những lãnh thổ khác nữa.
Mặt khác tuyến đường châu Mỹ sau khi được Triệu Giai phát hiện, có không ít người Tống cũng bắt đầu tràn vào châu Mỹ, bởi vì ở nơi đó phát hiện rất nhiều mỏ vàng, hơn nữa sản vật phong phú của châu Mỹ có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với bọn họ. Ví dụ như người Tống tới châu Mỹ chỉ cần nộp một khoản phí rất nhỏ là có thể có được một mảnh đất có diện tích rất lớn, hơn nữa mọi thứ sản xuất được trên mảnh đất đó đều thuộc về cá nhân, tỉ như nếu trên mảnh đất này phát hiện mỏ vàng, vậy thì toàn bộ mỏ vàng đều thuộc về chủ nhân của mảnh đất. Tuy nhiên trên đời này cũng không có bữa trưa nào miễn phí, nếu chủ nhân của mảnh đất muốn khai thác mỏ vàng, sẽ dựa theo số lượng hoàng kim khai thác được để nộp lên một khoản thuế không nhỏ có được từ thu nhập.
Cũng chính nhờ sự hấp dẫn của hoàng kim và đất đai khiến cho người Tống rất nhanh lập nên một cứ điểm tại châu Mỹ, sau đó bắt đầu khuếch trương ra ngoài một cách nhanh chóng. Trong quá trình này, tuy xảy ra không ít xung đột với thổ dân địa phương châu Mỹ nhưng phía Đại Tống cũng không có ác ý quá lớn đối với thổ dân, mà tướng mạo của thổ dân cũng gần giống với ngoại hình của người Tống, vậy nên hai bên đều cố gắng tiết chế, có mâu thuẫn cũng có thể ngồi xuống trao đổi với nhau, có khi Đại Tống cũng sẽ giúp đỡ những thổ dân đó giải quyết một số khó khăn. Tóm lại là hai bên cùng sống chung cũng khá là thoải mái.
Về phần người Tống đến chiếm cứ không ít đất đai ở đây thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn bởi vì châu Mỹ rất rộng, tổng số nhân khẩu của thổ dân ước chừng chỉ khoảng một, hai trăm triệu, phân bố trên hai châu lớn cũng rất là ít ỏi, vì thế Đại Tống chiếm cứ chút đất đai thế này cũng không đáng kể gì. Huống chi người Tống đến còn giúp họ giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn, ví dụ như chữa bệnh, thức ăn, quần áo, … Bọn họ còn có thể dùng một số hàng hóa để trao đổi với Đại Tống.
Nhưng mặc dù châu Mỹ rộng lớn nên tiến độ khai thác, phát triển của Đại Tống ở đây cũng hết sức thong thả. Theo dự tính của triều đình Đại Tống, muốn hoàn thành việc khai thác, phát triển hai phía châu Mỹ ước chừng cần tốn hai trăm đến ba trăm năm, đương nhiên nếu sau này trình độ khoa học kỹ thuật phát triển, dân số người Tống tăng trưởng, vậy thì tiến độ khai thác, phát triển có thể sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Ngoài việc khuếch trương ở hải ngoại, bản thổ Đại Tống cũng tiếp tục khuếch trương ra bên ngoài. Sau khi tiêu diệt hai nước Liêu quốc và Kim quốc, phương hướng Đại Tống có thể khuếch trương cũng chỉ còn lại phía tây, chính là nơi người Tống gọi là Tây Vực. Chỉ có điều lúc trước khu vực Đại Tống khuếch trương ở Tây Vực đã tới nơi giáp giới với đế quốc Seljuk, vì vậy mới tạm thời dừng lại. Nhưng cùng với sự củng cố thống trị và thực lực của Đại Tống ngày càng tăng khiến cho việc khuếch trương tại Tây Vực được khởi động lại, quân đội của Đại Tống bắt đầu xâm chiếm lãnh thổ đế quốc Seljuk như tằm ăn rỗi.
Đối với việc Đại Tống tây tiến, dĩ nhiên đế quốc Seljuk sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vào năm thứ mười tám sau khi Triệu Giai đăng cơ, bọn họ bắt đầu tổ chức quân đội đông chinh, hi vọng có thể đuổi quân đội Đại Tống ra khỏi Tây Vực. Tuy nhiên thực lực của quân Tống vượt xa bọn họ, đế quốc Seljuk mấy lần đông chinh đều thất bại thảm hại, cuối cùng chỉ có thể rút về phòng ngự, Đại Tống càng tiến sát bọn họ càng lui về.
Có câu “Họa vô đơn chí”, sau khi đế quốc Đông La Mã biết đế quốc Seljuk chịu thiệt hại trước Đại Tống cũng bắt đầu giáp công đế quốc Seljuk. Lúc này đế quốc Đông La Mã đang đứng ở vị thế đỉnh cao trong các tiểu quốc, sức tấn công với đế quốc Seljuk cũng không phải bình thường. Kết quả trước sự tấn công từ hai phía, đế quốc Seljuk cũng bị bao vây trong cảnh bấp bênh, hơn nữa trong nước họ xảy ra mâu thuẫn, chỉ sợ không được bao lâu nữa sẽ bị chia cắt thôi.
Cuối cùng chỉ còn lại Đế quốc La Mã Thần thánh của châu Âu mà thôi. Sau khi Triệu Giai rời khỏi đó, Agnes đã truyền lại ngôi vị hoàng đế cho con trai Triệu Hoa của nàng và Triệu Giai. Tuy nhiên vì Triệu Hoa còn quá nhỏ nên vẫn ở bên Triệu Nhan học tập, tới năm mười tám tuổi thành niên mới trở về Đế quốc La Mã Thần thánh, cầm quyền một cách chân chính.